Tổng Giám Đốc, Tôi Không Bán

Chương 146: Chương 146: Đồng Vũ Vi, cô đi chết đi






Lục Hàng giận đến nơi trán gân xanh nổi lên, hai mắt phun tia lửa, "Jane Eyre! Cô đùa giỡn tôi hả?" Mới vừa vẫn thích hắn, nhưng bây giờ nói không yêu hắn rồi, rõ ràng đang chơi hắn mà!

"Đùa giỡn mới là anh đó!" Một giọng nói lạnh lẽo sau lưng Lục Hàng chậm rãi truyền vào trong lỗ tai của hắn.

Lục Hàng không khỏi xoay người nhìn cô gái trước người, trong nháy mắt hai mắt trợn to, người này không phải Đồng Vũ Vi còn có thể là ai? "Là cô?"

"Chị Vũ Vi, biểu hiện của em như thế nào?" Jane Eyre như một đứa trẻ chạy đến bên cạnh Vũ Vi, rất tự nhiên khoát tay Vũ Vi .

Vũ Vi cực kỳ hài lòng gật đầu một cái, "Rất tốt." Sau đó cô quay đầu trên mặt châm chọc mỉm cười nhìn Lục Hàng, chậm rãi mở miệng, "Lục Hàng, mùi vị bị người khác vứt bỏ, dễ chịu không? Mùi vị trúc lam đả thủy (ý chỉ phí công làm việc hao tâm tổn sức mà không được gì cả) tốt không?" Không sai, chính là cô thuê Jane Eyre quyến rũ Lục Hàng. Cô muốn Jane Eyre ăn mặc như thiên kim tiểu thư, thường xuyên hữu ý vô tình xuất hiện bên cạnh Lục Hàng, còn cực kỳ dịu dàng với Lục Hàng, quả nhiên, Lục Hàng rất nhanh liền rơi vào trong cạm bẫy dịu dàng Jane Eyre, khi hắn biết được Jane Eyre là thiên kim nhà giàu, càng thêm ‘ thích ’ Jane Eyre nữa, thích đến nỗi bỏ rơi Sở Xa ở trong hôn lễ.

Lục Hàng nắm thật chặt hai tay thành quả đấm, chuyện cho tới bây giờ, hắn có ngu đi nữa cũng biết được mọi chuyện đều do Đồng Vũ Vi đã sớm sắp đặt hoàn hảo. Trong hai tròng mắt hắn hiện đầy tia máu, tiến lên một bước đi tới trước người của Vũ Vi, gần như nguy hiểm lại khinh bỉ nhìn cô, "Đồng Vũ Vi, cô thật hèn hạ!"

Ha ha ha ha!

Nhìn khi dễ ở trong mắt Lục Hàng, Vũ Vi không chỉ cười, mà cười, còn rất lâu, cô cố nén cười nhìn Lục Hàng, "Lục Hàng, trên đời này anh là người không có tư cách nói tôi hèn hạ nhất, bởi vì anh mới là người hèn hạ! Anh vì trèo lên phú quý, không tiếc vứt bỏ tôi, lại để Sở Xa độc ác hại chết mẹ tôi! Sau đó, lại không hối hận chút nào, nói về hèn hạ, tôi hơn anh được sao?"

Sắc mặt của Lục Hàng lúc xanh, lúc trắng, hắn hừ lạnh cười một tiếng, "Đồng Vũ Vi, cô dùng thủ đoạn hèn hạ làm hại tôi mất đi tất cả, chẳng lẽ cô không hèn hạ sao?"

Chuyện cho tới bây giờ, Lục Hàng vẫn không thừa nhận lỗi của mình?

Công phu chẳng biết xấu hổ quả nhiên luyện thành chuyên gia luôn rồi!

Sắc mặt Vũ Vi lạnh lẽo, trầm giọng nói, "Lục Hàng, mất hết tất cả là do anh thôi, nếu như anh tham lam như vậy, cũng sẽ không mất đi tất cả."

Sắc mặt của Lục hàng nhất thời xanh mét một mảnh, lời nói đồng Vũ Vi không sai, hắn coi trọng gia tài bạc triệu với Jane Eyre không có chút tính tình đại tiểu thư, hắn mới đá văng Sở Xa, hắn cho là sau đó hắn sẽ có cuộc sống hạnh phúc vui vẻ suốt đời, làm con rể hảo môn, lại có cô vợ Jane Eyre rung động lòng người như vậy, nhưng hắn thế nào cũng không nghĩ tới, Jane Eyre lại là người của Đồng Vũ Vi!

Bây giờ hắn trúc lam đả thủy nhất tràng không (dùng làn trúc để lấy nước, ko được gì cả; hình dung phí lực nhưng ko đem lại hiệu quả gì; mất đi Sở Xa, lại không có được Jane Eyre! Hắn âm thầm hối tiếc mới vừa không nên tuyệt tình vứt bỏ Sở Xa như vậy, giờ coi như hắn quỳ gối dưới chân của Sở Xa, công chúa cao ngạo như cô ta cũng không thể tha thứ cho hắn. Hắn không bao giờ nữa có thể trở lại bên cạnh Sở Xa nữa rồi! Bởi vì không có Sở Xa, thì đồng nghĩa với không có cuộc sống hạnh phúc mĩ mãn!

Nhiều năm qua tất cả cố gắng của hắn đều bị Đồng Vũ Vi phá hủy!

Con đàn bà ghê tởm này! Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ả ta!

Đôi tay Lục Hàng nắm thành quả đấm nghe răng rắc, cặp mắt hắn nheo lại, trong giây lát bước lên trước, vươn tay bóp cổ Đồng Vũ Vi, "Đồng Vũ Vi, cô đi chết đi! Tôi mà khó sống, tôi cũng không để cho cô sống mạnh khỏe đâu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.