Tổng Giám Đốc, Tôi Không Bán

Chương 163: Chương 163: Đừng có mà được voi đòi tiên






Thân hình Vũ Vi vẫn đờ ra tại chỗ, cũng chưa động đậy một lúc lâu, trong đầu của cô đều là bóng hình của Mạc Tử Hiên, mỗi lần nhớ đến Mạc Tử Hiên tốt với cô, trong lòng của cô liền khó chịu một phần, đồng thời, càng thêm yêu Mạc Tử Hiên rồi.

Cô âm thầm trách cứ mình, sao lại ngu như vậy, khi đó sao lại không cảm nhận được chân tình của mạc Tử Hiên vậy chứ?

Làm hại Mạc Tử Hiên vì bảo vệ cô mà phải ngồi tù.

Cô nâng cánh tay lên, quệt khô nước mắt trên mặt, chào cũng không chào, liền vội vã rời khỏi Tinh Phẩm.

Cô về đến nhà liền mở máy vi tính ra, tìm được vị trí của các video giám sát, sau đó sao chép vào USB rồi đến điện thoại, sau đó vội vã rời nhà. Đi tới phòng trọ của Trác Nhất Phi.

Cô đứng trước cửa nhà Trác Nhất Phi ấn chuông cửa mấy lần, cũng không có người mở cửa cho cô, xem ra Trác Nhất Phi không ở nhà.

Cô than thầm, chậm rãi xoay người chuẩn bị rời khỏi chỗ này.

Vũ Vi mới vừa vặn đi được mấy bước, cửa phòng mở ra, một giọng nói bực mình của một người trẻ tuổi truyền vào lỗ tai cô, "Ai vậy?”

Vũ Vi không khỏi xoay người nhìn về phía cửa, chỉ thấy một cô gái tuổi còn trẻ người mặc một cái áo sơ mi lớn đủ che mông, hai nút cài ngay chỗ ngực còn mở rộng ra, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng noãn, hai vú cao vút như ẩn như hiện này càng thêm làm cho người ta mộng tưởng.

Vũ Vi hừ lạnh, Trác Nhất Phi thật là một tên sói đội lốt cừu, lại thêm một cô gái trẻ bị hắn lừa gạt tới tay.

Cô đi tới trước người của cô gái, nhàn nhạt mở miệng mà nói, "Tôi muốn gặp Trác Nhất Phi."

Cô gái tóc dài xõa nhìn lên nhìn xuống đánh giá Vũ Vi mấy lần, thấy Vũ Vi mặc đơn giản, bên trong đôi tròng mắt không khỏi hiện ra thần sắc khinh miệt, cô ta tay ôm ngực, dựa vào khung cửa, có chút không vui mở miệng nói, "Nhất Phi đang ngủ, không có thời gian gặp cô." Nói xong, cô ta không vui trợn mắt nhìn Vũ Vi một cái, liền quay lại trong phòng, thuận tay đóng cửa phòng, nhốt Vũ Vi ở ngoài cửa.

Thấy cô gái chận cô ngoài cửa, sắc mặt của Vũ Vi trầm xuống, ở trước cửa phòng vẫn chưa đóng, lạnh lùng nói, "Nói cho Trác Nhất Phi, hủy bỏ kiện tụng với Mạc Tử Hiên, nếu không, tôi khiến người ngồi tù biến thành hắn!"

Lời của cô, vừa mới nói xong, "Phanh." một tiếng, cửa phòng vừa lúc đóng.

Vũ Vi lạnh lùng nhìn cửa phòng đóng chặt một cái, xoay người rời đi.

Chỉ là, cô mới đi được mấy bước, cửa phòng bị mở ra, Trác Nhất Phi đứng ở cửa nơi cửa quan sát từ trên xuống dưới bóng lưng rời đi chậc chậc, gần hai tháng không thấy, thân hình của Đồng Vũ Vi càng thêm đầy đặn rồi, khóe miệng đẹp mắt của hắn không khỏi nhếch lên, trong đôi mắt dài nhỏ thần sắc giảo hoạt lóe lên rồi biến mất, "Đồng Vũ Vi, hay là cô theo tôi một hai đêm gì đó, . . . Có lẽ tôi sẽ suy nghĩ một chút về việc hủy bỏ tố cáo Mạc Tử Hiên!"

Hèn hạ! Vô sỉ! Đê tiện hạ lưu!

Bước chân của Vũ Vi đi về phía trước nhất thời dừng lại, sâu trong đáy lòng một cỗ tức giận chậm rãi dâng lên, cô đè nén tức giận trong lòng, xoay người khinh bỉ nhìn Trác Nhất Phi, "Trác Nhất Phi, anh thật CMN không phải là người!" Đây là cô lần đầu tiên mở miệng mà mắng chửi người, lại cảm thấy mắng có chút nhẹ.

Sắc mặt Trác Nhất Phi trầm xuống, cặp mắt nhíu lại gần như nguy hiểm nhìn Vũ Vi, "Đồng Vũ Vi, cô đừng có mà được voi đòi tiên, đừng quên, bây giờ là cô cầu xin tôi, không phải tôi cầu xin cô!" Vốn hắn cho là đồng Vũ Vi tìm đến hắn là tới cầu xin hắn, cho nên hắn mới nói muốn Vũ Vi bồi hắn qua đêm, nhưng không có nghĩ đến Đồng Vũ Vi lại mở miệng mắng hắn.

Vũ Vi không nhịn được cười lạnh ra tiếng, " Không biết là ai được voi đòi tiên." Dứt lời, đem USB cầm trong tay ném giữa không trung, lạnh giọng ra lệnh cho hắn, "Lập tức hủy đơn tố cáo với Mạc Tử Hiên, nếu không tôi sẽ khiến anh chịu không nổi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.