Tổng Giám Đốc, Tôi Không Bán

Chương 167: Chương 167: Em ăn no, nên đến phiên anh






Khóe miệng Vũ Vi treo một bên mỉm cười nhàn nhạt, khẽ nhắm hai mắt chờ đợi Mạc Tử Hiên tiến vào, ai biết, Mạc Tử Hiên chẳng những không có tiến vào trong cơ thể cô, ngược lại ở bên tai cô gầm thét, "Đồng Vũ Vi, em cứ như vậy mà bị đánh lừa chính mình sao?"

Vũ Vi nhất thời sửng sốt, nâng hai mắt sương mù lên khó hiểu nhìn MạcTử Hiên, "?"

Mạc Tử Hiên đặt Vũ Vi lại đến trên ghế sofa, hướng cô bĩu bĩu môi, Vũ Vi nhìn lại theo tầm mắt Mạc Tử Hiên, chỉ nhìn đến trên mặt bàn trong phòng bếp bầy đặt một tô mì ăn liền cùng một túi dưa muối nhỏ.

Mạc Tử Hiên dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo, hai tay ôm ** Vũ Vi tiến vào phòng ngủ, đem cô nhẹ nhàng đặt ở trên giường, đắp chăn cho cô, ôn nhu nói , "Em trước đi ngủ đi,anh đi làm cơm chiều cho em." Nói xong hắn xoay người rời đi.

Vũ Vi lại vươn tay túm chặt cánh tay Mạc Tử Hiên, "Hiên, em. . ." Mạc Tử Hiên tại sao lúc mấu chốt cư nhiên dừng lại, có hay không. . Có chút chán ghét cô rồi hả?

Mạc Tử Hiên kề sát trên mặt Vũ Vi nhẹ nhàng mà hôn một phen, hắn thâm sâu nhìn Vũ Vi, một đôi mắt đẹp, tràn ngập đậm hơn **, có trời biết lúc này hắn có bao nhiêu muốn Vũ Vi, nhưng là hắn không thể, hắn phải nhẫn nại, "Vũ Vi, anh rất muốn em, so với bất luận thời điểm nào đều muốn, nhưng là hiện tại không được, em vẫn đang đói bụng a, anh sợ em mệt chết, chờ em ăn no, anh sẽ không ngừng muốn em a." Nói xong, hắn hung hăng hôn lên cánh môi Vũ Vi mãi cho đến cánh môi phấn hồng của cô trở nên sưng đỏ mới không chịu ngừng, bỗng dưng, hắn rời đi cánh môi Vũ Vi, ôn nhu nói, "Chờ anh."

Trong ánh mắt MạcTử Hiên ** Vũ Vi nhìn thấy rất rõ ràng, mà hạ thân Mạc Tử Hiên sưng to lên cô lại càng cực kỳ cảm giác được rõ ràng, cô biết Mạc Tử Hiên đây là cố nén không muốn cô, chính vì sợ cô bị đói, hốc mắt cô ẩm ướt, nước mắt suýt nữa rớt xuống , Mạc Tử Hiên thật sự cực kỳ yêu cô, thậm chí so với chính bản thân hắn còn hơn.

Cô dùng lực gật gật đầu, chậm rãi phun ra ba chữ tới, "Em chờ anh."

Mạc Tử Hiên xoay người rời đi phòng ngủ, đến phòng bếp bắt đầu nấu cơm, Vũ Vi hạnh phúc nằm ở trên giường, nghe thanh âm trong phòng bếp tiếng ping bang, cô mở miệng cười, trong lòng cô ngầm hạ quyết tâm, nhất định phải học nấu nướng thật giỏi, sau đó tự mình làm bữa sáng cho MạcTử Hiên, cơm trưa, bữa tối. . . . .

Trong mơ màng, Vũ Vi cảm giác được một bàn tay lớn vuốt ve bộ ngực no đủ, còn có một tay khác lần vào giữa hai chân cô, làm cho toàn thân cô đều giống như có con kiến chậm rãi bò qua, có chút ngứa, nhưng là cô còn càng muốn thêm, cô chậm rãi mở hai mắt, chỉ nhìn thấy gương mặt MạcTử Hiên, vẻ mặt đang sủng nịch nhìn cô a!

Vũ Vi hạnh phúc cười, từ trên giường ngồi dậy, vươn hai tay ra ôm cổ MạcTử Hiên , ở trên gương mặt hắn hôn một phen.

Hai tay MạcTử Hiên rút ra hạ thân của cô, xoay người đem đồ ăn đến trước mặt Vũ Vi, "Chúng ta , ăn cơm trước."

Vũ Vi cầm chiếc đũa MạcTử Hiên đưa cho cô, bắt đầu nhấm nháp tay nghề Mạc Tử Hiên, hắn làm đồ ăn thật sự rất ngon, một bữa cơm, Vũ Vi cư nhiên ăn hai chén cơm.

"A! Ăn thật là no." Vũ Vi vỗ vỗ bao tử khin khít của mình, hạnh phúc dựa vào đầu giường.

MạcTử Hiên bưng khay đến phòng bếp, rất nhanh trở về, hắn tiến vào phòng ngủ nhẹ nhàng đóng cửa phòng, vừa hướng bên giường đi đến, một bên cởi sạch trói buộc trên người mình, đôi mắt hắn tràn ngập dục vọng, gắt gao nhìn chằm chằm thân thể trần trụi Vũ Vi, hắn rất nhanh cởi tất cả vướng bận trên người, vươn người nhảy trên giường sau đó đè lên trên người Vũ Vi, "Em ăn no, nên đến phiên anh rồi!" Nói xong, hắn cúi đầu hôn lên nơi cao ngất của Vũ Vi, còn nhẹ nhàng mà cắn nụ hoa của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.