Vũ Vi chóang váng, ngây người, đau lòng muốn chết, nước mắt không ngừng chảy xuống, cô như thế nào cũng không nghĩ đến Tề Mỹ Linh cư nhiên sẽ ngược đãi con cô như vậy, Hai Đậu chỉ ở lại nơi này một hai ngày, liền bị Tề Mỹ Linh ngược đãi như vậy, Vậy còn Đậu Nành của cô thì sao?
Cô giơ tay lên lao nước mắt, từ trên mặt đất bò đứng dậy, đem Đậu Nành ở trước máy vi tính, ôm vào trong ngực của mình thương tâm khóc lên.
Đậu Nành không rõ chân tướng thấy mẹ thương tâm khóc, chính mình cũng khóc.
Trốn ở trong phòng tắm Hai Đậu vốn rất tức giận mẹ nói cậu như vậy, tính vẫn đứng ở trong phòng tắm không ra đi, không để ý tới mẹ. Nhưng là khi cậu nghe được thanh âm mẹ thương tâm khóc, cậu mềm lòng, cậu mở cửa phòng tắm ra, chạy đến trước người Vũ Vi, "Mẹ, không khóc. . ."
Vũ Vi khom người đem Hai Đậu ôm vào trong ngực, ôm hai đứa con trai , thương tâm khóc, bảo bối của cô, sinh mệnh hai đứa con của cô cư nhiên bị người khác ngược đãi, lòng của cô, giống như bị lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm vài cái, để cho cô đau đớn không thôi. . . .
Vũ Vi khóc đủ, lau nước mắt trên mặt, vẻ mặt áy náy nhìn Hai Đậu, "Hai Đậu, thực xin lỗi mẹ hiểu lầm con rồi." Hai Đậu của cô thật sự rất hiểu chuyện, cậu sở dĩ muốn lưu lại, là vì cậu không muốn anh trai bị ngược đãi, muốn thay thế anh trai lưu lại, nhưng là cô lại hiểu lầm con trai bảo bối cô.
"Mẹ, không liên quan, Hai Đậu không có tức giận nữa."
Hai Đậu càng hiểu chuyện,lòng Vũ Vi càng đau, cô một tay ôm Hai Đậu vào trong lòng, "Nói cho mẹ nghe, cái người phụ nữ kia nhéo con ở chổ nào rồi hả ?"
Hai Đậu chỉ chỉ bắp đùi.
Vũ Vi đem Hai Đậu ôm lên trên giường, cởi quần Hai Đậu ra, nhìn thấy trên đùi Hai Đậu một vùng bầm tím, cô hoàn toàn nổi giận!
Cô xoa thuốc lên chỗ bầm tím của Hai Đậu, cho Hai Đậu mặc vào quần, sau đó cô đem ôm Đậu Nành ở trong lòng hỏi, "Đậu Nành, nói cho mẹ nghe. Tề Mỹ Linh có phải thường xuyên đánh con cùng hù dọa con hay không?"
Trên mặt Đậu Nành lập tức lộ ra vẻ sợ hãi,một đôi tay nhỏ của cậu gắt gao đan vào cùng một chỗ, lắc lắc đầu,"Không có."
Nhìn thấy ánh mắt Đậu Nành sợ hãi, trong lòng Vũ Vi nổi lên một trận khó chịu. Cô cố nén nước mắt, hướng Đậu Nành mỉm cười, "Đậu Nành không sợ, có mẹ ở bên cạnh bảo vệ con, Tề Mỹ Linh sẽ không thể làm gì được con nữa, càng không dám thương tổn con,nếu cô ta dám đụng một sợi long của con, mẹ liền liều mạng cùng cô ta, mẹ dùng sinh mệnh chính mình bảo vệ con, cho nên, Đậu Nành ngoan, không cần sợ hãi, nói cho mẹ nghe, Tề Mỹ Linh ngược đãi con như thế nào hả!"
"Oa!" Đậu Nành nghe được Vũ Vi nói như vậy, nhịn không được khóc lên, ngón tay nhỏ của cậu chỉ đùi chính mình.
Vũ Vi lập tức cởi quần Đậu Nành ra, xem xét đùi của cậu, chỉ nhìn thấy một bắp đùi non mịn tất cả đều là bầm tím,còn có chỗ tụ máu nữa.
Nước mắt Vũ Vi rốt cuộc không ngừng được chảy xuống khuôn mặt, cô nhanh chóng lấy thuốc ra thoa lên đùi của Đậu Nành, một bên thoa thuốc cho Đậu Nành một bên chảy nước mắt, nước mắt cô óng ánh, rơi xuống trên hai đùi trắng nõn của Đậu Nành, từ cẳng chân Đậu Nành, chậm rãi chảy xuống khăn trải giường trắng tuyết.
"Còn đau không con?" Vũ Vi đau lòng nhìn Đậu Nành cùng Hai Đậu.
Hai đứa trẻ đồng thời lắc lắc đầu, hiểu chuyện nói, "Không đau."
Tâm Vũ Vi lại một lần nữa tê rần, hai đứa trẻ này thật sự rất hiểu chuyện, làm sao có thể không đau đây?
Cô dùng lực hít hít cái mũi, đứng dậy cầm điện thoại ra gọi cho Khương Dĩ Hằng, " Anh Khương, anh ở nơi nào vậy?"
"Vũ Vi, có chuyện gì không em?" Khương Dĩ Hằng nghe thanh âm Vũ Vi không mấy tốt.
Sắc mặt Vũ Vi lạnh lùng, một bàn tay sớm đã nắm chặt thành quả đấm,"Anh Khương , phiền toái anh tới khách sạn chiếu cố Đậu Nành cùng Hai Đậu giùm em một chút,em có việc cần ra ngoài một chút nha."
P/s: Không biết có thương tâm không như ta edit ba chương này rất thương tâm nha