Tổng Giám Đốc, Tôi Không Bán

Chương 93: Chương 93: Là bạn gái của Mạc Tử Hiên tôi, cô ấy sẽ vì tiền mà quyến rũ ngươi sao?




Vũ Vi cố dùng sức trốn thoát khỏi hai tay Trác Nhất Phi kèm hai bên nhưng cô làm sao cũng không thể thoát ra, cô nhìn Trác Nhất Phi không ngừng lắc đầu, ở trong lòng thầm cầu xin cho hắn ta không đụng vào cô, ngàn vạn lần không được đụng vào cô, nhưng cho dù cô cầu xin thế nào cũng không đổi lấy sự mềm lòng hay thương hại, mà hắn còn dùng sức cởi bỏ thắt lưng của cô, từng chút từng chút rút đi quần jean của cô.

Vũ Vi cảm thấy quần của mình bị Trác Nhất Phi cởi ra, lòng đau xót cực hạn, đôi mắt đầy câm hận nhìn chằm chằm hắn, nếu như nói cô hận nhất là người nhà họ Sở cùng Lục Hàng, thì hiện tại người trước mắt này là kẻ cô hận gấp ngàn lần!

Trác Nhất Phi nhìn xuống, vừa lúc thấy ánh mắt của cô nhìn mình, ánh mắt ấy giống như là hai cây kiếm hung hăng đâm vào mắt hắn, sau đó đem hắn xé thành hàng trăm mảnh!

Khóe miệng nhếch lên, đem tay che cặp mắt Vũ Vi lại, đẩy cô ngã trên ghế sa lon, thân thể cao lớn đè Vũ Vi ở dưới, cúi đầu, hôn cánh môi của cô.

Vũ Vi cảm giác được hơi thở nóng rực của Trác Nhất Phi phả trên mặt mình, lòng cô càng trầm xuống, nước mắt tuyệt vọng thi nhau chảy, cô thề với lòng nếu Trác Nhất Phi dám tổn hại cô, tương lai cô nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết!

Nước mắt nóng bỏng của Vũ Vi chảy xuống ướt hai tay của Trác Nhất Phi nhất thời làm tim của hắn trầm xuống, hắn nghĩ cô có thể trở thành người con gái của hắn, là phước mấy đời của cô, nhưng hiện tại cô lại khóc đau lòng như thế? Sắc mặt lạnh lẽo, hắn cúí xuống gần xác mặt cô thì dừng lại.

" Vũ Vi, chỉ cần em thành người của anh, hai mươi vạn anh sẽ xóa bỏ cho em, không phải em là ngươi có lợi nhất sau! Cần gì phải giả mù sa mưa như thế?" Nói xong hắn hôn lên đôi môi mà mình khát vọng đã lâu.

Vũ Vi tuyệt vọng.

Vậy mà trước lúc Trác Nhất Phi hôn được cô, cô nghe được cửa gian phòng được ai đó một cước đá văng ra, lập tức sức năng trên người giảm đi, trước mắt sáng chưng, truyền vào tai cô là tiếng

“Phịch”, cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trác Nhất Phi mặc quần cụt, người nhếch nhác té trên mặt đất, đứng bên cạnh là Mạc Tử Hiên đang giơ chân hung hăng đạp vào bụng hắn .

"Mạc Tử Hiên, ngươi dám đánh ta?" Trác Nhất Phi tức giận ngước đầu nhìn Mạc Tử Hiên.

"Đây là do ngươi tự gây nên! Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đồ cặn bả!" Mạc Tử Hiên giơ chân lên hung hăng đá vào bụng Trác Nhất Phi, nhớ tới hình ảnh mới vừa rồi tên khốn này đè trên người Vũ Vi, tức giận trong lòng anh không ngưng bùng phát, điên cuồng dùng sức đạp đạp.

Trác Nhất Phi bị Mạc Tử Hiên đánh căn bản không có sức phản kháng, đem hai tay che đầu, cuộn tròn thân mình lại

"Tôi không có lợi dụng lúc cô ấy lúc gặp khó khăn, là cô ta tự nguyện, cô ta thiếu tiền tôi, nên chủ động quyến rũ tôi!"

Mạc Tử Hiên dừng lại xoay người nhìn người nằm trên ghế sa lon, chỉ thấy hai tay Đồng Vũ Vi bị trói, trong miệng còn bị nhét vải, hai mắt sưng đỏ nước mắt không ngừng chảy, đây là bộ dang muốn quyến rũ người sao?

Vũ Vi nghe Trác Nhất Phi nói vậy lòng không khỏi chua sót nước mắt không ngừng rơi, cô theo bản năng nhìn về phía Mạc Tử Hiên, mặc dù cô và hắn không quen thân nhau, nhưng cô không hy vọng mình ở trong lòng hắn là một cô gái vì tiền mà đi quyến rũ đàn ông.

Nghĩ đền đây, cô cười một cách khổ sở, lúc này đây sợ rằng Mạc Tử Hiên đã không còn tin tưởng cô rồi?

Vì hắn biết cô cần rất nhiều tiền!

Nhìn đến bộ dạng thê thảm của Vũ Vi làm Mạc Tử Hiên càng thêm tức giận, hắn ngồi xổm xuống, hung hăng đấm vào mặt của Trác Nhất Phi

"Đồ nói láo, Đồng Vũ Vi là bạn gái của Mạc Tử Hiên tôi, cô ấy sẽ vì tiền mà quyến rũ ngươi sao?!"

Mạc Tử Hiên vừa thốt ra, Đồng Vũ Vi lại một lần nữa ngây ngẩn cả người, cô không thể tin nhìn Mạc Tử Hiên, anh không tin lời của Trác Nhất Phi? !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.