Tổng Giám Đốc, Tôi Không Bán

Chương 119: Chương 119: Mạc Tử Hiên, đủ rồi!




Vũ Vi đi về phía trước thoáng dừng một chút, " Tùy anh." Nếu như Mạc Tử Hiên cố ý đối tốt với cô, cô cũng không có biện pháp ngăn cản. Điều cô có thể làm là bảo vệ trái tim mình, không hơn.

Ăn xong cơm chiều, một nhà năm miệng ngồi ở trên sofa cùng bà cụ xem tivi.

Vừa mới hơn 7 giờ,bà cụ tiện duỗi thắt lưng, nói mình mệt, nên đi vào phòng ngủ đi ngủ, đem không gian đại sảnh lưu cho hai đôi vợ chồng mới.

Lạc Ngưng Nhi thấy bà cụ đã đi liền cố ý duỗi thắt lưng, "Buồn ngủ quá, Tôi muốn đi ngủ trước ." Nói xong, cô đứng dậy đi lên lầu hai.

Vũ Vi nhịn không được cười lên một tiếng, cô biết động tác đó của Lạc Ngưng Nhi là giả!

Cô nâng tách trà lên nhẹ nhàng hớp một ngụm, rồi sau đó tao nhã đem cái tách đặt lại bàn ,đứng dậy đi lên lầu hai.

Tiến vào phòng ngủ, cô thay một áo ngủ hình hoạt hình, tắm rửa một cái,nằm ở trên giường, ngửa đầu nhìn trần nhà đếm cừu.

Không bao lâu, cửa phòng bị người đẩy ra, Mạc Tử Hiên rón ra rón rén tiến vào phòng ngủ, nhìn đến trăng tròn sáng ngời chiếu trên người Vũ Vi, hắn đem bức màn kéo lại, để tránh cho ánh trăng sáng ngời chiếu vào làm Vũ Vi ngủ không yên. Trong bóng tối, hắn đứng bên giường nhìn đôi má Vũ Vi, thật lâu sau, hắn ngồi ở đầu giường, vươn tay ra nhẹ nhàng mà vuốt ve hai gò má trắng nõn của Vũ Vi, khi tay hắn chạm đến da thịt non mịn của Vũ Vi hắn cảm giác được một chổ nào đó trên thân thể mình bắt đầu lớn lên.

Hắn lập tức thu tay mình về, đi đến ngăn tủ lấy áo ngủ, đi tới phòng tắm, vừa mới đi đến cửa phòng tắm thì nghe được Vũ Vi nằm trên giường lạnh lùng mở miệng nói, " Anh chiếm tiện nghi tôi, ngày mai đưa tôi 30 vạn." Vừa mới cô đang suy nghĩ bước đầu tiên trả thù Sở gia là gì, cô quyết định trước hết trả thù Lục Hàng, nhưng trả thù Lục Hàng thì phải có tiền,cô đang không biết nên mở miệng như thế nào với Mạc Tử Hiên, nhưng cư nhiên Mạc Tử Hiên vuốt ve gương mặt cô, cô ngầm cười, cơ hội tới rồi.

Hai chân Mạc Tử Hiên đang đi gần đến cửa phòng tắm nhất thời dừng lại, hắn vừa mới kìm lòng không đậu, lại bị Đồng Vũ Vi lợi dụng, nói hắn chiếm tiện nghi liền muốn hắn đưa tiền, như Vũ Vi đã nói cô có hai điều kiện, thứ nhất là giữa bọn họ chỉ là giao dịch, thứ hai là nếu chiếm tiện nghi cô thì phải trả giá tương ứng với nó.

Hắn biết Vũ Vi đã trở nên lạnh lùng vô tình, cũng biết đó chính là phương thức để Vũ Vi bảo vệ chính mình, dù biết như vậy nhưng hắn vẫn cảm thấy bị ai đó đâm mà bị thương.

Hắn áp trụ trong lòng đau xót, đưa lưng về phía Vũ Vi lạnh lùng chất vấn, "Chỉ là vuốt ve gương mặt em, liền muốn 30 vạn, như thế muốn nụ hôn của em thì sao? Bao nhiêu tiền?"

"Một ngàn vạn." Vũ Vi không cần suy nghĩ trả lời.

"Thành giao!" Mạc Tử Hiên vứt bỏ áo ngủ trong tay, đi vài bước đến trước giường, cúi người, môi mỏng khêu gợi hung hăng hôn lên cánh môi Vũ Vi, lưỡi của hắn cạy mở hàm răng Vũ Vi ra, trượt vào trong miệng Vũ Vi cùng lưỡi của cô gắt gao dây dưa một chỗ.

Vũ Vi trừng lớn hai mắt nhìn Mạc Tử Hiên cô thật không ngờ Mạc Tử Hiên cư nhiên hôn cô, cô rất muốn dơ tay hung hăng quăng Mạc Tử Hiên một cái tát, phải biết rằng đây chính là nụ hôn đầu tiên đầu của cô a!

Nhưng cô không có làm như vậy, bởi vì cô biết, cô cần một ngàn vạn kia.

Mạc Tử Hiên thấy Vũ Vi không có phản kháng, bắt đầu càng lớn mật hơn, tay của hắn di chuyển trên cô thể cô, sau đó đặt tay lên bộ ngực cao ngất của cô, nhẹ nhàng mà vuốt ve . . .

Vũ Vi thấy Mạc Tử Hiên được voi đòi tiên, xoay mặt né tránh nụ hôn của Mạc Tử Hiên, tức giận nhìn Mạc Tử Hiên, quát, "Mạc Tử Hiên, đủ rồi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.