Tổng Giám Đốc, Tôi Không Bán

Chương 160: Chương 160: Muốn giúp cô ấy một chút






"Trên đời này có rất nhiều cô gái tốt, nhưng tôi chỉ thích mỗi Đồng Vũ Vi!" Mạc Tử Hiên lạnh giọng cắt đứt lời nói của Mễ Tiểu Đồng.

"Nhưng mà người ta không yêu anh!" Mễ Tiểu Đồng tức giận, không khỏi thốt ra.

Lời của cô vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, kể cả Mạc Tử Hiên, con ngươi trong đôi mắt xinh đẹp của anh lộ vẻ bị tổn thương, hai tay quấn gạc nắm thành nắm đấm thật chặt, lực mạnh, máu đỏ tươi từ trong băng rỉ ra.

Mễ Tiểu Đồng lập tức ý thức mình nói sai, cô nhanh chóng xin lỗi mạc Tử Hiên, "Tử Hiên, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi chỉ . . ."

Lạc Tử Ngôn đứng lên ôm Mễ Tiểu Đồng, vỗ nhẹ bả vai của cô, "Tiểu Đồng, Tử Hiên biết em không phải là cố ý, anh ấy sẽ không trách em đâu."

Mạc Tử Hiên che đậy kín nỗi đau trong mắt, cười với Mễ Tiểu Đồng một tiếng, "Tôi biết rõ cậu không phải như vậy, sẽ không trách cậu đâu."

Tiểu Đồng đầu dựa vào bả vai Lạc Tử Ngôn, "Anh nói đồng Vũ Vi sao lại ngu như vậy chứ? Sao lại không nhìn ra chân tình của Tử Hiên vậy?"

Lạc Tử Ngôn nhịn không được cười lên một tiếng, "Đứa ngốc, có tình yêu nào thuận buồm xuôi gió chưa, trải qua khó khăn gian khổ mới chung đôi với nhau với lại tình yêu mới có thể càng thêm vững chắc chứ. Chúng ta, còn có Dĩ đồng cùng Lãnh Ngôn không phải cũng như vậy sao?"

Mễ Tiểu Đồng gật đầu một cái, xác thực, tình yêu không nhất định đều là thuận buồm xuôi gió. Cô và Lạc Tử Ngôn cũng trải qua sóng gió mới có thể ở cùng một chỗ, Giang Dĩ Đồng và Lãnh Ngôn cũng như vậy.

"Chỉ hy vọng Đồng Vũ Vi sớm hiểu ra. . . ." Lời nói Giang Dĩ Đồng mới nói đến một nửa liền dừng lại, cô ấy duỗi ngón tay cửa hàng quần áo Tinh Phẩm, "Kia không phải là Đồng Vũ Vi sao?"

Bốn người còn lại đều nhìn theo ngón tay Giang Dĩ Đồng, quả nhiên, Đồng Vũ Vi mặc chiếc sơ mi màu trắng, mặc một cái quần đen năm phân, chân mang giày Cavans, đang đi vào trong cửa hàng Tinh Phẩm.

Mạc Tử Hiên nhìn thấy bóng dáng của Vũ Vi, lập tức chạy đến cửa nhà hàng, anh rất nhớ Vũ Vi, chỉ là, anh mới chạy ra mấy bước, liền dừng bước, coi như anh có gặp được Vũ Vi có thể như thế nào? Đồng Vũ Vi sẽ vẫn như cũ lạnh nhạt đối đãi với anh, vẫn như cũ sẽ không tiếp nhận anh, nhìn thấy cô ấy, trong lòng của anh sẽ càng thêm khó chịu.

Anh chậm rãi xoay người, trở lại chỗ ngồi, ngồi xuống.

Giang Dĩ Đồng cùng Mễ Tiểu Đồng liếc nhìn nhau, ai cũng không có mở miệng nói chuyện.

"Tiểu Đồng, tôi biết rõ cửa hàng Tinh Phẩm đó do cậu mở, có thể để cho Vũ Vi làm việc ở đó được không?" Mạc Tử Hiên ngẩng đầu nhìn Mễ Tiểu Đồng hỏi, anh biết Vũ Vi tới Tinh Phẩm nhất định là để tìm việc.

Mễ Tiểu Đồng không khỏi cười một tiếng, lại thở dài, "Mạc Tử Hiên, tôi biết cái người này bao lâu, cậu xin tôi tổng cộng hai lần, tất cả đều là bởi vì Đồng Vũ Vi."

*********

"Thật xin lỗi, chúng tôi không cần thêm nhân viên nữa." Cô gái quầy tiếp tân lễ phép nói với Vũ Vi, cô ta nói cực kỳ lễ phép, nhưng Vũ Vi thấy ánh mắt của cô ta, lại tràn đầy khinh miệt, dáng vẻ xem thường Vũ Vi.

Chuyện như trong dự đoán, Vũ Vi lại đụng đinh.(ý chỉ chuyện khó khăn, khó giải quyết)

Cô mỉm cười với cô gái lễ tân, "Thật ngại, đã làm phiền cô rồi." Nói xong, cô rời khỏi cửa cửa hàng Tinh Phẩm.

Lúc này, điện thoại của cửa hàng vang lên, cô gái quầy lễ tân nghe điện thoại, sau khi nghe được lời của đối phương, cô ta sửng sốt một hồi lâu, mới bỏ lại điện thoại, chạy ra khỏi cửa hàng Tinh Phẩm, đuổi theo Vũ Vi, "Cái đó, vị tiểu thư này, trong tiệm chúng tôi mới vừa có một nhân viên từ chức không làm nữa rồi, cô có muốn làm việc ở đây không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.