Tổng Giám Đốc, Tôi Không Bán

Chương 210: Chương 210: Mỹ Mỹ




"Ngưng Nhi? !" Vũ Vi không khỏi quay đầu nhìn Lạc Ngưng Nhi, đứa bé cũng ngã xuống rồi, sao lại không cho cô đi ra ngoài?

Lạc Ngưng Nhi thấy Vũ Vi tức giận, không khỏi hít sâu thở ra một hơi, nhàn nhạt mở miệng mà nói, "Cậu muốn cho Mạc Tử Hiên biết cậu tới thăm Đậu Đậu, thì đi xuống đi."

"Mạc Tử Hiên không ở đây, làm sao anh ta biết được?" Vũ Vi tức giận nhìn Lạc Ngưng Nhi.

Lạc Ngưng Nhi lại chép miệng với Vũ Vi, "Con nhóc kia, là con của Mạc Tử Hiên và Tề Mỹ Linh."

Vũ Vi nhất thời sửng sốt, tâm, giống như là bị kim châm từng chút một, rất đau.

Cô quay đầu nhìn về phía trước xe, chỉ thấy một cô bé chạy đến bên người Đậu Đậu, đỡ Đậu Đậu đứng lên.

Cô bé kia, một bộ váy màu hồng, còn thắt hai bím tóc, vô cùng khả ái.

Vũ Vi lập tức xoay tầm mắt, cô gái nhỏ đáng yêu khiến cô vô cùng chói mắt.

"Đứa bé này gọi là Mỹ Mỹ, nếu bị con bé phát hiện, Mạc Tử Hiên sẽ biết cậu đã tới đây." Thấy đôi mắt Vũ Vi đều là thần sắc bị tổn thương, lòng của cô, không khỏi đau nhói.

Mỹ Mỹ!

Tên do Tề Mỹ Linh chọn, thật đúng là dễ nghe mà!

Lòng của Vũ Vi, bị cái tên Mỹ Mỹ đâm bị thương. Trong lòng dâng lên từng trận khổ sở, xem ra Mạc Tử Hiên cùng Tề Mỹ Linh, rất yêu nhau.

Cô rũ mắt, ngăn khổ sở trong lòng lại, nhẹ giọng hướng Lạc Ngưng Nhi nói xin lỗi, "Thật xin lỗi, mới vừa rồi lại hiểu lầm cậu."

"Không sao." Lạc Ngưng Nhi nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Vũ Vi.

"Ngưng Nhi, mình thật sự, rất muốn gặp lại đứa bé này." Vũ Vi quay đầu nhìn Lạc Ngưng Nhi, cô thật rất muốn ôm Đậu Đậu một lần nữa.

Lạc Ngưng Nhi hơi suy nghĩ một chút, sau đó nói với Vũ Vi, "Buổi chiều, lúc thằng bé tan học, mình sẽ đưa nó về nhà, cậu ở khách sạn chờ mình, mình sẽ mang nó đến khách sạn."

Vũ Vi không khỏi mặt cảm kích nhìn Lạc Ngưng Nhi, "Cám ơn cậu, Ngưng Nhi."

"Nhưng mà, làm sao cậu liếc mắt liền nhìn ra, thằng bé này là con cậu?" Lạc Ngưng Nhi khó hiểu nhìn Vũ Vi.

Lòng của Vũ Vi không khỏi lộp bộp hạ xuống, sau đó gượng ép cười một tiếng, "Làm mẹ dĩ nhiên liền có thể nhận ra con của mình mà."

Lạc Ngưng Nhi nhìn Vũ Vi thật sâu một cái, sau đó nổ máy, rời đi.

Hai người cùng nhau đi dạo phố, lại ăn bữa trưa, rồi sau đó bắt đầu đi dạo mấy cửa hàng quần áo trẻ em, Vũ Vi mua cho Đậu Đậu rất nhiều quần áo đẹp, cho đến một giờ rưỡi chiều, Lạc Ngưng Nhi đi đón Đậu Đậu, Vũ Vi trở lại khách sạn.

Rất nhanh, Lạc Ngưng Nhi đem Đậu Đậu mang tới khách sạn.

Vũ Vi nhìn thấy Đậu Đậu rất vui vẻ, ngồi xổm người xuống, đưa ra đôi tay, "Đậu Đậu, mẹ. . Dì nè, ôm cái nào."

Đậu Đậu từ sau lưng Lạc Ngưng Nhi chạy đến, nhào tới trong ngực Vũ Vi.

Lạc Ngưng Nhi nhịn không được cười lên một tiếng, này có lẽ chính là máu mủ chăng, thằng nhóc Đậu Đậu này luôn sợ người lạ, cũng không cho người lạ ôm nó, thậm chí ngay cả Tề Mỹ Linh kéo tay của nó, cũng không được, cô sống chung với Đậu Đậu bốn tháng, mới được Đậu Đậu chấp nhận, cô nhìn đồng hồ đeo tay, giao phó Vũ Vi, "Bốn giờ rưỡi, mình sẽ qua đây đón Đậu Đậu."

Mà bên kia, Vũ Vi đã sớm ôm Đậu Đậu đi vào phòng ngủ, vui đùa bày đồ và máy vi tính ra.

Vũ Vi mua mấy món đồ chơi đều là loại Đậu Đậu thích, hai người chơi rất vui vẻ.

*********

Biệt thự Mạc gia.

Mạc Tử Hiên một thân một mình ngồi ở trong lương đình, uống nước trà.

Nơi lầu hai, Tề Mỹ Linh đứng ở ban công hạ mí mắt con mắt nhìn bóng dáng anh tuấn của anh, động tác ưu nhã. Trong lòng đối với Mạc Tử Hiên vừa yêu vừa hận.

Không, hiện tại cô đối với mạc Tử Hiên chỉ có hận, không có yêu.

Cô ta cho là, sau khi gả cho người đàn ông này, ngày đêm chung đụng, sớm muộn có thể khiến hắn mở lòng, khiến Mạc Tử Hiên lại yêu cô ta sâu sắc như ban đầu, nhưng, cô ta sai rồi.

4 năm qua, Mạc Tử Hiên cũng không đụng đến cô ta một lần!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.