"Chờ một chút." Tôi từ trên ghế đứng lên, mở miệng gọi Tề Mỹ Linh lại, nhìn bóng lưng cô ấy, chậm rãi mở miệng nói, "Vũ Vi và Mạc Tử Hiên đã đồng ý rút đơn kiện rồi, ngày mai, em có thể ra ngoài."
Thân thể Tề Mỹ Linh không khỏi cứng đờ, xoay người nhìn tôi, trên mặt đều là thần sắc không tin tưởng."Làm sao có thể? Tôi đã từng tổn thương Đậu Đậu như vậy, tại sao bọn họ lại bỏ qua cho tôi?" Nói xong, nước mắt trong mắt cô chậm rãi xẹt qua gương mặt.
Tôi cười, đi tới trước người của Tề Mỹ Linh, ôm cô ấy ở trong lòng tôi, "Bởi vì, bọn họ không muốn Mỹ Mỹ không có mẹ. Cũng muốn chúng ta vui vẻ hạnh phúc sống chung một chỗ."
Tề Mỹ Linh mở to mắt nhìn, trên mặt đều là vẻ không tin, "Bọn họ. . . . Hi vọng chúng ta hạnh phúc?"
Tôi hé miệng mà cười cười, đưa điện thoại di động ra, đem hình Mỹ Mỹ mới vừa chụp được tới cho Mỹ Linh nhìn, nhìn, nhìn, Tề Mỹ Linh liền khóc, cuối cùng là thất thanh khóc rống, tôi biết, trong lòng cô cảm thấy thẹn với Vũ Vi và Đậu Đậu, còn có Mạc Tử Hiên.
Tôi một mực bên cạnh an ủi cô ấy. . . .
Ngày thứ hai, Tề Mỹ Linh được thả , tôi và Hạo Hạo ở cửa trại tạm giam chờ cô ấy ra ngoài.
Lúc sau, cô ấy từ trong trại tạm giam đi ra, mặc dù cô ấy mặc quần jean, áo thun đơn giản với đôi giày vải, nhưng một khắc kia, cô ấy ở trong lòng tôi cũng là, đẹp nhất .
Cô ấy nhìn thấy tôi và Hạo Hạo thì rất sửng sốt, tựa như không nghĩ tới Hạo Hạo cũng tới đón cô.
Tôi và Hạo Hạo đi tới trước người cô ấy, giới thiệu Hạo Hạo cho cô ấy.
Hạo Hạo rất vui vẻ gọi cô là dì.
Tề Mỹ Linh cười nhạt với Hạo Hạo. Sau đó nhìn tôi.
Hạo Hạo rất thức thời trở lại trong xe. Để tôi và cô ấy lại.
Tề Mỹ Linh đi tới trước người của tôi, ngước đầu nhìn tôi, "Tại sao? Anh biết rõ ràng tôi là một người phụ nữ xấu xa, cương quyết chia rẽ Vũ Vi và Mạc Tử Hiên, biết rất rõ tôi ngược đãi Đậu Đậu, tại sao còn tốt với tôi như vậy?"
Tay tôi ôm lấy mặt Mỹ Linh, đôi môi dính vào bên tai của cô ấy nói, "Bởi vì tôi là cha của con em, bởi vì anh. . .Yêu em."
Tề Mỹ Linh khóc, nước mắt thấm ướt áo tôi, cô ấy ôm tôi thật chặt, "Nhưng mà tôi không còn mặt mũi với Hạo Hạo, không còn mặt mũi với mọi người, tôi từng làm chuyện xấu như vậy, anh muốn tôi phải đối mặt mọi người ra sao đây!"
Tôi cười, biểu hiện này của Tề Mỹ Linh đã tiếp nhận tôi và Hạo Hạo rồi, tay tôi nhẹ nhàng vỗ bả vai của cô ấy, "Không sao, cũng là chuyện đã qua, anh và Hạo Hạo sẽ không để ý quá khứ, chỉ để ý tương lai."
Tề Mỹ Linh khóc càng thêm đau lòng, đôi tay cô ôm thật chặt tôi, "Tôi không đáng giá để anh làm như vậy."
Tôi cười nhạt, "Anh nói đáng giá, đáng giá được. . . ."
Khóc đủ Mỹ Linh cùng tôi đi đến xe, khi cô ấy thấy Mỹ Mỹ cùng Hạo Hạo cùng nhau ngồi ở ghế sau, cô ấy lại khóc nữa, cô nói, "Khương Dĩ Hằng. . . ."
Chúng tôi về đến nhà, tôi làm bữa tối cho ba người bọn họ, chúng tôi một nhà bốn người ăn rất vui vẻ, sau bữa ăn tối, Hạo Hạo mỉm cười đưa Mỹ Mỹ, đi ngủ, Mỹ Linh lăn lộn ở trên giường, vẫn như đem tất cả dục vọng bốn năm nay đều phát tiết ở trên người của Mỹ Linh, hai chúng tôi càng không ngừng đan vào ở chung một chỗ, chặt chẽ kết hợp với nhau.
Sau đó, cô ấy ngã vào lòng tôi, nói với tôi, tôi là người đàn ông đầu tiên của cô ấy, nhưng cũng là người đàn ông cuối cùng của cô.
Tôi kinh hãi, ý tứ của những lời này nói đúng là, bốn năm trước, Mỹ Linh không xảy ra quan hệ với Mạc Tử Hiên!
Tôi hưng phấn kéo mặt Mỹ Linh, lại mạnh mẽ muốn cô ấy thêm một lần nữa.
Ngày hôm sau, tôi đưa Mỹ Linh và Mỹ Mỹ đến một thành phố khác sống, đưa bọn họ rời khỏi nơi này.
Trước khi trước khi đi, tôi gọi điện thoại cho Vũ Vi, nói cho cô ấy biết, tôi là người đàn ông đầu tiên của Tề Mỹ Linh, cũng là người cuối cùng.
Vũ Vi trầm mặc một lúc lâu, mới nghẹn ngào nói, "Đây là câu nói vui vẻ nhất đời này em nghe được, anh Khương, cám ơn anh. Em giờ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời. Anh nhất định phải hạnh phúc."
Tôi cười nhạt, "Anh cũng là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời này, nhưng mà anh lại cho là, Mỹ Linh mới phải là cô gái hạnh phúc nhất trên đời này!"
Mạc Tử Hiên đoạt lấy điện thoại, nói với tôi, "Vũ Vi mới hạnh phúc nhất!"