Mỗi một ngày đều có rất nhiều người đàn ông ở trên người cô rong đuổi . . .
Cho dù cuộc sống không thuộc về cô, nhưng cô luôn còn sống, bởi vì cô sống, Đồng Vũ Vi sẽ thống khổ, cô ta sẽ nhớ mẹ cô ta bị cô hại chết như thế nào.Cô sẽ trở thành ngòi kích động trong lòng Đồng Vũ Vi, vĩnh viễn đều không thể nhổ ra!
Cô đối với cái chết của Đồng Kỳ, luôn luôn không có áy náy, ai bảo Đồng Kỳ quyến rũ cha, ai bảo làm mẹ cô đau khổ? Xứng đáng bị cô hại chết!
Nhưng là vài năm sau cô lại một lần nữa gặp được Đồng Vũ Vi, cô đã chết lặng rồi.
Lần đó, cô ở hộp đêm xô-fa,tay vừa khéo tiến vào trong quần áo ngăn nắp của người đàn ông, xuất phát từ bệnh nghề nghiệp, không thấy rõ dung mạo đối phương, cô liền lẳng lơ đùa nghịch đi đến người đàn ông phiá trước,âm thanh nũng nịu, "Tiên sinh có thể mời tôi một ly rượu đỏ được không?"
"Sở Dao, bỏ bàn tay bẩn thỉu của cô ra." Giọng người đàn ông trầm thấp làm tâm cô không khỏi run lên, cô theo bản năng thu hồi tay chính mình. Đồng thời ngửa đầu nhìn đối phương, phải biết rằng,đã rất ít người biết tên thật của cô.
Khi cô nhìn đến dung mạo đối phương, thân hình cô nhỏ gầy, nhịn không được lui về phía sau vài bước xa, "Mạc Tử Hiên!" Người đàn ông này đúng là chồng Đồng Vũ Vi Mạc Tử Hiên.
"Không thể tưởng được trí nhớ của cô tốt vậy, đến bây giờ còn nhớ rõ chồng tôi." Đồng Vũ Vi mặc váy ngắn màu đen, trên mặt treo một bên nhàn nhạt mỉm cười một bàn tay thật tự nhiên kéo cánh tay Mạc Tử Hiên.
Trên mặt cô ta vui vẻ nở nụ cười hạnh phúc đâm thật sâu vào trái tim bị thương của cô.
"Đồng Vũ Vi, không cần cố ý ở trước mặt tôi khoe khoang." Tay cô nắm chặt thành nắm, nghiến răng nghiến lợi đối với Đồng Vũ Vi nói.
Đồng Vũ Vi lại hướng cô hé miệng cười, "Tôi không có khoe khoang, chỉ là muốn cho tôi biết,cô vì sao lại muốn hại chết mẹ tôi!Một người thiện lương như vậy, bà đã làm sai cái gì, cô lại muốn hại bà tức chết?"
Cô nhịn không được cười ha hả, cười đủ, một mặt trào phúng nhìn Đồng Vũ Vi, "Cô thật sự không biết mẹ cô vì sao mà tức chết sao? Bởi vì mẹ cô quyến rũ ba tôi, bởi vì mẹ cô hại mẹ tôi luôn thương tâm nỉ non, bà ta bất quá, dựa vào cái gì mẹ cô quyến rũ cha tôi,mẹ tôi mỗi ngày điều lấy nước mắt rửa mặt,mà mẹ cô lại sống vui vẻ. Dựa vào cái gì?" Nửa câu sau nói, cơ hồ là cô hướng Đồng Vũ Vi lớn tiếng kêu ra.
Đồng Vũ Vi chớp chớp hai mắt, "Mẹ tôi quyến rũ ba cô?Mẹ tôi sống vui vẻ? Sở Dao,cô sai lầm rồi. Không phải là mẹ tôi quyến rũ ba cô, là ba cô ở trước mặt mẹ tôi dấu diếm mình đã kết hôn, theo đuổi mẹ tôi, khi mẹ tôi sanh tôi ra ông ta lại máu lạnh từ bỏ mẹ tôi,về sau không xuất hiện trước mặt mẹ tôi nưã, khi mẹ tôi nghe mẹ cô nói Sở Quốc Vĩ bị bệnh nặng! Thử hỏi,mẹ tôi quyến rũ cha cô thế nào, thử hỏi, một người phụ nữ bị người đàn ông mình yêu vứt bỏ, thậm chí con gái mình chưa bao giờ gặp mặt cha nó, bà sẽ cả đời hạnh phúc vui vẻ được sao?"
"Cô nói dối! Rõ ràng là mẹ cô quyến rũ cha tôi!" Cô không tin phản bác, nếu lời nói Đồng Vũ Vi là thật, như vậy cô chẳng phải là trả thù sai Đồng Kỳ cùng Đồng Vũ Vi rồi sao?
Sẽ không, nhất định là Đồng Vũ Vi đang nói dối!
Đồng Vũ Vi lạnh lùng cười, "Cô không tin đó là sự thật, cô tự mình vào nhà giam hỏi cha mình thử xem."
"Tốt lắm, chúng ta cần phải đi, nơi này mùi khói quá nồng." Vẫn đứng ở bên cạnh Đồng Vũ Vi Mạc Tử Hiên mở miệng nói.
"Ừm." Đồng Vũ Vi kéo cánh tay Mạc đừng Tử Hiên hai người sóng vai rời đi.