Lục Hàng đi đến bên người Sở Xa , hôn lên trán Sở Xa, một bàn tay nắm eo nhỏ mềm mại của Sở Xa, ôn nhu nói, "Chúng ta tiếp tục khiêu vũ." Dường như là không thấy mẹ con Vũ Vi bị Sở Xa vô tình đuổi đi.
Khóe miệng mẹ Sở nở một nụ cười sảng khoái nhìn Vũ Vi chật vật cùng Đồng Kỳ đang hôn mê bất tỉnh .
Vũ Vi chật vật từ trên mặt đất bò đứng lên, đứng ở tại chỗ hai tay nắm thành quả đấm lạnh lùng nhìn từng người, cha ruột thì lạnh lùng, mẹ Sở thì vui sướng khi người khác gặp họa, cùng với Sở Xa cùng Lục Hàng đang khiêu vũ, nơi này mỗi người mỗi một động tác, làm cho tận sâu trong lòng cô nhói lên đau đớn.
Nhìn vẻ mặt đắc ý tươi cười của mẹ Sở, Sở Xa rốt cục cũng hiểu được , mẹ Sở hao tổn tâm sức vì muốn đem cô ta ra để đạt được mục đích, chính là muốn nhìn bộ dáng chật vật bị vũ nhục của Vũ Vi và Đồng Kì.
Cô từ từ ngồi xổm xuống, hai tay nhẹ nhàng vuốt đôi má không còn chút máu nào của mẹ , cô cẩn thận đỡ mẹ đang hôn mê bất tỉnh lên đi ra, sợ một chút không cẩn thận sẽ làm cho mẹ ly khai.( ly khai:chết)
Cô đưa lưng về phía mẹ, đem mẹ cõng trên lưng, từng bước hướng tới cửa biệt thự. Tất cả quá trình, cô không có rơi một giọt nước mắt nào, bởi vì cô biết, cô càng là đau khổ,thì Sở gia sẽ càng vui vẻ, càng vui sướng, mà cô, không muốn Sở gia vui vẻ trên sự đau khổ của cô !
Cô mới vừa bước ra khỏi cửa, trong đại sảnh liền truyền tiếng cười sảng khoái của mẹ Sở, cùng giọng cười yếu ớt của Sở Xa.
Vũ Vi đang đi về phía trước bất chợt dừng lại, xoay người vẻ mặt lạnh nhìn mẹ Sở cùng Sở Xa cùng với vẻ mặt bình tĩnh của Lục Hàng, gằn từng chữ cực kỳ rõ ràng nói, "Chuyện hôm nay,tôi sẽ nhớ kĩ! Một ngày nào đó tôi sẽ trả lại cho các người gấp bội lần!" Nói xong, cô quay đầu lại đi ra đại sảnh biệt thự.
Sở Xa không khỏi hừ lạnh, "Muốn trả lại?Cô có bản lãnh đó sao?"
Đi ra khỏi biệt thự, Vũ Vi lo lắng đem mẹ Đồng đặt trên mặt đất, sợ đụng vào bệnh tim, không dám tùy ý hoạt động, tay cô đặt trước mũi mẹ xem thử, thời điểm đó cô cảm giác mẹ không có hô hấp, lòng của cô nhất thời lạnh lại. . . .
Vũ Vi lập tức làm biện pháp cấp cứu cho mẹ, hai tay cô để lên ngực của mẹ, dựa vào quy luật, sau đó lại không ngừng hô hấp cho mẹ, thật lâu sau, rốt cục mẹ cũng hô hấp trở lại, nhìn thấy mẹ hô hấp , Vũ Vi thật vui mừng, nước mắt còn lưu lại hốc mắt đã lâu, cũng từ từ chảy xuống khuôn mặt, sau đó biến mất,hai tay cô gắt gao nắm thành quả đấm, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm biệt thự cấp cao của Sở gia, nghiến răng nghiến lợi nói, "Nếu mẹ mà có chuyện gì, con thề, cho dù là Ngọc Thạch Câu Phần con cũng sẽ khiến cho Sở gia nợ máu trả bằng máu!"( Ngọc Thạch Câu Phần :ngọc nát đá tan)
Cô ngồi dưới đất đem đầu mẹ ôm vào trong lòng của mình, một bàn tay nhẹ nhàng mà vỗ về mẹ, không bao lâu, xe cứu thương đến.
Bệnh viện.
Mẹ Đồng vừa mới đến cửa bệnh viện đột nhiên hô hấp ngừng lại, trải qua quá trình cấp cứu của các bác sĩ, mới thoát khỏi nguy hiểm.
Vũ Vi ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn thật sâu hai gò má trắng nõn của mẹ,tay cô gắt gao nắm lấy tay mẹ, không chịu buông ra, cũng không dám buông ra, bởi vì chỉ có khi cảm giác bàn tay mẹ ấm áp, cô mới có thể xác định mẹ vẫn còn sống.