Tổng Giám Đốc, Tôi Không Bán

Chương 208: Chương 208: Sao lại là hắn!




Vốn là Khương Dĩ Hằng chuẩn bị bữa tối mời Vũ Vi và Đậu Đậu, bị Vũ Vi uyển ngôn cự tuyệt, cái thành phố này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cô sợ sẽ đụng phải Mạc Tử Hiên. Thật ra thì đụng phải Mạc Tử Hiên cũng không sao, chỉ là cô không thể để cho Mạc Tử Hiên nhìn thấy Đậu Đậu, nếu Mạc Tử Hiên lại bắt Đậu Đậu về, cô thật không biết mình sẽ sống ra sao nữa.

Bốn người bàn bạc, cuối cùng quyết định nấu cơm ở nhà Khương Dĩ Hằng.

Khương Dĩ Hằng làm một nồi lẩu cho họ ăn, bốn người vây quanh trước bàn, ăn lẩu nóng hổi, Đậu Đậu lần đầu tiên được ăn lẩu, rất vui vẻ, rất hưng phấn.

Ăn xong bữa tối, Đậu Đậu mệt mỏi, ngủ trước, Vũ Vi đem Đậu Đậu ôm đến trên giường, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa trên trán Đậu Đậu.

Lúc lâu sau, Vũ Vi mới rời phòng ngủ, đi tới bên người Khương Dĩ Hằng, "Khương đại ca, trong khoảng thời gian này, Đậu Đậu, làm phiền anh rồi. Em còn muốn gặp một số người quen, không tiện mang Đậu Đậu theo."

Khương Dĩ Hằng không khỏi cười một tiếng, "Yên tâm anh nhất định chăm sóc Đậu Đậu thật tốt."

Hai người lại hàn huyên một lát, Khương Dĩ Hằng đưa Vũ Vi đến khách sạn.

Khách sạn năm sao.

Mới vừa bước vào phòng, Vũ Vi liền ném mình lên trên giường, nhìn trần nhà ngẩn người.

Trở lại thành phố này, cô luôn có cảm giác cảnh còn người mất, đi ngang nơi mình ngày trước thường đi qua, bao giờ cũng xúc động thật lâu, trong lòng có loại cảm giác khó thành lời.

Sáng sớm, Vũ Vi đang ngủ say bị từng tiếng gõ cửa dồn dập, đánh thức.

Cô duỗi lưng một cái từ trên giường bò dậy, đi mở cửa phòng.

"Vũ Vi, mình rất nhớ cậu!" Cửa phòng mới vừa mở ra, Vũ Vi liền bị Lạc Ngưng Nhi ôm vào lòng.

Vũ Vi hé miệng cười cười, hốc mắt đã khẽ ươn ướt, cô dùng sức ôm lại Lạc Ngưng Nhi, mình cũng rất nhớ cậu.

Lạc Ngưng Nhi hít mũi một cái, lau khô nước mắt, kéo tay Vũ Vi, "Vũ Vi, những năm này, sống tốt không?"

Vũ Vi hơi cười một tiếng, "Tốt, rất tốt." Có Đậu Đậu bồi ở bên người cô, cô quả thật rất tốt.

"Chúng ta vào trong rồi nói." Vũ Vi trở tay lôi kéo tay Lạc Ngưng Nhi đi vào phòng ngủ.

Lạc Ngưng Nhi lại đứng lại, "Vũ Vi cậu thay đồ đi, mình dẫn cậu đi gặp mặt một người."

Vũ Vi liền giật mình, không khỏi hỏi ngược lại, Lạc Ngưng Nhi, "Người nào?" Ở nơi thành thị này, ngoài Lạc Ngưng Nhi và hai cha con Khương Dĩ Hằng, cô không còn ai muốn gặp nữa rồi.

Lạc Ngưng Nhi cười thần bí, "Bí mật."

Thay quần áo xong, Vũ Vi cùng Lạc Ngưng Nhi rời khách sạn, lên một chiếc xe thể thao cao cấp, Lạc Ngưng Nhi nhanh chóng lái xe hơi chở Vũ Vi đi.

Vũ Vi quay đầu nhìn Lạc Ngưng Nhi từ trên xuống dưới, rồi sau đó hâm mộ nói, "Ngưng Nhi, ngươi quả nhiên là mệnh phú quý nha, có phải gả cho ông chồng giàu có không hả?" Là câu hỏi cũng là câu khẳng định, chiếc xe này ít nhất phải mấy triệu, xem ra Lạc Ngưng Nhi gả cho người có tiền.

Lạc Ngưng Nhi chỉ cười không nói.

"Nói đi, dẫn mình đi gặp ai vậy?" Vũ Vi thấy Lạc Ngưng Nhi không chịu tiết lộ chồng tương lai cho cô, Vũ Vi liền nói sang chuyện khác.

Lạc Ngưng Nhi đem xe chậm rãi ngừng lại, duỗi ra ngón tay trước người, "Một người làm mình không bỏ được, vì hắn, mình vẫn sống ở chỗ này ."

Vũ Vi không khỏi nhìn theo ngón tay đang chỉ của Lạc Ngưng Nhi, là vườn trẻ, chỗ làm của Lạc Ngưng Nhi.

Cô không khỏi có chút ngạc nhiên nhìn Lạc Ngưng Nhi, trong vườn trẻ lại có người khiến cô ấy không bỏ được?

Tầm mắt Lạc Ngưng Nhi rơi vào trước người đó, nhìn thấy người tới, bên khóe miệng của cô ấy lộ ra một nụ cười đẹp mắt , chép miệng với Vũ Vi, "Hắn, tới."

Vũ Vi theo tầm mắt Lạc Ngưng Nhi nhìn, hai mắt trong nháy mắt trợn to, nhịp tim không bị khống chế gia tốc nhảy lên.

Thực sự là hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.