Tổng Giám Đốc, Tôi Không Bán

Chương 124: Chương 124: Sẽ không theo chó đấu




Lời của Sở Xa, Vũ Vi chẳng qua là cười trừ, cô xoay người rời khỏi cửa hàng sang trọng.

Thấy bóng lưng Vũ Vi rời đi, Sở Xa đắc ý không thôi. Không đợi nhân viên phục vụ đóng gói quần áo, Sở Xa liền không thể chờ đợi đi theo sau lưng Vũ Vi rời khỏi cửa hàng.

Cả buổi chiều, Vũ Vi đều ở đây dạo phố, Sở Xa đúng là âm hồn bất tán đi theo sau lưng cô, chỉ cần tầm mắt của cô rơi vào bộ quần áo nào, Sở Xa nhất định đem bộ quần áo đó mua lại.

Gần tới lúc trời tối, một bộ quần áo Vũ Vi cũng không mua được, mà Sở Xa lại mang theo một đóng quần áo, thậm chí trong tay Lục Hàng cũng đều là quần áo, trong xe bọn họ đều tràn đầy quần áo thượng hạng.

Lúc mới bắt đầu Vũ Vi còn muốn mua mấy bộ quần áo cho Lạc Ngưng Nhi, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ cuồng vọng của Sở Xa, cô dứt khoát không mua, Sở Xa không phải là có tiền sao? Như vậy sẽ để cho Sở Xa mua!

Cô đắc biệt chọn quần áo quý giá hơn nữa còn là quần áo có số nhỏ nhất, đắc biệt là quần áo không thể đổi hoặc trả lại hàng, quả nhiên Sở Xa đều không do dự mua tất cả.

Lục Hàng rất nhanh nhìn ra ý đồ Vũ Vi, hắn mấy lần khuyên Sở Xa không nên mù quáng mua quần áo, nhưng là căn bản Sở Xa không nghe lời của Lục Hàng, cố ý mua tất cả quần áo Vũ Vi nhìn trúng, theo ý cô, tiền không là vấn đề, chủ yếu nhất là có thể đánh bại Đồng Vũ Vi, chỉ cần thấy Đồng Vũ Vi thương tâm khổ sở, trong lòng cô liền vô cùng sảng khoái.

Cuối cùng đi tới một cửa hàng, Vũ Vi trước tiên cỡi giày ra vuốt vuốt hai chân, đi dạo phố thật là mệt mỏi, hai chân cô có chút đau xót.

Mắt thấy Sở Xa tiến vào cửa hàng, Vũ Vi từ trên ghế mềm đứng lên, đi tới mấy món kiểu dáng sa hoa, quần áo đắc tiền trước, mới vừa muốn cầm quần áo xuống, lại bị Sở Xa giành trước.

“Nhân viên phục vụ, đem bộ quần áo này gói lại” Sở Xa cầm bộ quần áo thậm chí không nhìn màu sắc cùng kiểu dáng, trực tiếp đưa tới tay nhân viên phục vụ.

Liên tiếp mấy lần đều như vậy, mắt thấy tất cả quần áo của cửa hàng đều bị Sở Xa mua, Vũ Vi ngồi ở trên ghế mềm, xoa cổ chân ê ẩm.

Sở Xa tính tiền, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Vi có chút tái nhợt, trong lòng vui mừng, cô đắc ý đứng trước người Vũ Vi, nhíu nhíu chân mày, “Đồng Vũ Vi, muốn cùng tôi đấu, cô còn rất non!”.

Vũ Vi không nhịn được bật cười, đem giầy cầm trên tay vứt trên mặt đất, mang xong, nhìn cũng lười nhìn Sở Xa một cái, “Sở Xa, cô quá đề cao chính mình, tôi cũng không có tâm tình cùng một con chó cao quý, đấu!”. Nói xong cô ngẩng đầu tựa tiếu phi tiếu nhìn túi quần áo trong tay Sở Xa, “Không sai, những quần áo này rất là sang trọng, nhưng là không có một món mà tôi thích” Nói xong, cô ưu nhã xoay người lại, đi giày cao gót, cộc cộc cộc rời đi.(tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười).

Sở Xa nắm chặt hai tay thành nắm đấm, đứng tại chỗ hai tròng mắt tràn đầy vẻ tức giận nhìn bóng lưng Đồng Vũ Vi rời đi, Đồng Vũ Vi, cư nhiên đem cô ví thành con chó cao quý! Cái này chưa tính, Đồng Vũ Vi còn nói những thứ quần áo kia cô một chút đều không thích!

Thật là tức chết cô!

Cô tốn mấy trăm vạn lại không mua được gì cả!

Càng nghĩ càng giận, lửa giận trong lòng, cũng không có nơi phát!

“Xa Xa, quên đi, vì Đồng Vũ Vi tức giận không đáng, đừng nóng giận, trời tối, chúng ta tìm một chỗ ăn tối đi”. Lục Hàng thấy toàn thân Sở Xa tản ra khí tức phẩn nộ, liền tiến lên dỗ Sở Xa.

Ai biết Sở Xa lại đem túi quần áo cầm trong tay đều nhét vào người Lục Hàng, “Cút ngay, chuyện của em không cần anh lo!”.

Từng món quần áo của phụ nữ đều nhét trên người Lục Hàng, thậm chí trên bả vai của hắn cũng treo quần áo phụ nữ, sắc mặt Lục Hàng trong thoáng chốc trở nên khó coi cực kì.

Ngay cả nhân viên phục vụ đứng một bên, cũng bị vẻ cáu kỉnh của Sở Xa làm sợ hết hồn.

Sở Xa đang tức giận, nhìn thấy sắc mặt khó coi của Lục Hàng lập tức ý thức được mình sai lầm rồi, cô vội vàng cầm cánh tay Lục Hàng, mặt áy náy nhìn Lục Hàng, nhẹ giọng nói, “Hàng, thật xin lỗi, mới vừa rồi là em quá tức giận mới có thể đối với anh phát giận, anh chớ có trách em được không?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.