Tổng Giám Đốc, Tôi Không Bán

Chương 90: Chương 90: Tại sao?




Vũ Vi nhẹ nhàng thoát khỏi tay Trác Nhất Phi, nhưng mà tay Trác Nhất Phi giống như là gọng sắt, trong lúc nhất thời, cô thoát không ra.

“Buông tay” Vũ Vi nhìn Trác Nhất Phi lạnh lùng nói.

Trác Nhất Phi chẳng những không có buông Vũ Vi ra, ngược lại còn dùng sức lôi cánh tay Vũ Vi, hai tròng mắt hắn nhìn chằm chằm Vũ Vi, trên mặt đều là vẻ bi thương, “Nói cho tớ biết, tại sao đột nhiên lại đối xử lạnh lùng với tớ như vậy? Lúc trước cậu rõ ràng quyết định làm bạn gái của tớ, tại sao? Tại sao lúc tới gặp cậu lòng tớ tràn đầy vui mừng, cậu lại cự tuyệt tớ nghìn dặm”.

Khi nhìn thấy vẻ bi thương trên mặt Trác Nhất Phi, Vũ Vi không nhịn được càng thêm khinh bỉ Trác Nhất Phi!

Mới vừa rồi cùng cô gái khác ở trên giường hết sức triền miên, bây giờ, bây giờ đến trước mặt cô làm vẻ thương tâm tới cực điểm?

Thật là cực kì dối trá, quá dối trá, làm cô cảm thấy ghê tởm, thậm chí còn có cảm giác muốn nôn mửa.

Cô âm thầm hít một hơi đem cảm giác vọt tới cổ họng mạnh mẽ nuốt trở lại trong bụng, sau đó dùng sức hất tay Trác Nhất Phi đang lôi cánh tay cô, lui về phía sau từng bước xa, mặt lạnh như băng nhìn Trác Nhất Phi, “Khi đó tôi mới vừa biết mẹ mình bị người khác hại chết nên đau lòng quá mức, không biết mình nói những gì, hiện tại tôi tỉnh táo, tôi có thể rất rõ ràng nói cho cậu biết, tôi, không muốn yêu”.

Không muốn yêu?

Một câu nói của Đồng Vũ Vi, hoàn toàn chọc giận Trác Nhất Phi, hắn cực khổ theo đuổi cô nhiều năm như vậy, thậm chí ngay cả lúc cô cùng Lục Hàng yêu nhau đều chưa từng buông tha, vui vẻ đi phía sau cô, tựa như đó là một chuyện hiển nhiên, làm cho cô cùng mẹ Đồng vui vẻ. Tốt lắm, cuối cùng chờ được mây tan thấy được trăng sáng, Đồng Vũ Vi muốn cùng hắn nói chuyện yêu đương, hắn còn chưa kịp hưng phấn, bây giờ Đồng Vũ Vi nói cho hắn biết, không muốn yêu?

Chủ yếu nhất là ánh mắt Đồng Vũ Vi nhìn hắn không che dấu được vẻ chán ghét.

Cái này làm hắn càng thêm tức giận!

Hắn bước lên, đưa hai tay dùng sức nắm bả vai Đồng Vũ Vi, rũ mắt xuống nhìn khuôn mặt không biểu tình của Đồng Vũ Vi, tức giận trong lòng càng thêm tăng lên, hắn không khỏi lớn tiếng hướng Vũ Vi quát, “Đồng Vũ Vi, cậu có ý gì? Làm như tớ là người ngu để đùa bởn vậy? Tớ yêu cậu nhiều năm như vậy, cực khổ theo đuổi cậu nhiều năm như vậy, cậu một câu không muốn yêu, liền đem tớ đuổi đi? Sớm biết như vậy, mấy ngày trước tại sao lại đáp ứng làm bạn gái của tớ?”.

Đau đớn trên bả vai, làm Vũ Vi hơi nhíu mày một cái, nhưng mà cô không có phản kháng, cũng không có tức giận, mà là ngước đầu bình tỉnh nhìn vẻ tức giận của Trác Nhất Phi, chậm rãi mở miệng nói, “Bởi vì tôi biết, cậu theo đuổi tôi, không phải bởi vì cậu yêu tôi, mà là bởi vì cậu, không cam lòng, là bởi vì cậu không phục, là bởi vì tôi là xử nữ!”. Vốn là, những lời này, cô không muốn nói với Trác Nhất Phi, chẳng qua là, Trác Nhất Phi gây sự, cô không thể không nói ra.

Trác Nhất Phi nhất thời ngây ngẩn cả người, thân hình to lớn thẳng tắp cứng tại chỗ, hai tay đang nắm bả vai Vũ Vi không tự chủ rủ xuống, hắn trợn to mắt nhìn Vũ Vi, những lời này, hắn mới vừa nói, Đồng Vũ Vi làm sao biết?.

Vũ Vi thở ra một hơi, chỉ vào quần áo trên ghế sa-lon, “Mới vừa rồi đưa quần áo cho cậu, cửa phòng nhà cậu mở”.

Thì ra Đồng Vũ Vi nghe được lời hắn nói trước đó không lâu!

Thân hình Trác Nhất Phi không tự chủ lui về sau mấy bước, mới đứng vững thân mình, hắn lẩm bẩm miệng mở to, muốn mở miệng giải thích, rồi lại không biết nên giải thích thế nào, chẳng qua là đứng một chỗ kinh ngạc nhìn Vũ Vi.

Bỗng dưng, hắn siết chặt hai tay, cho dù hắn nói qua những lời đó thì sao? Hắn theo đuổi Đồng Vũ Vi nhiều năm như vậy, bỏ ra nhiều như vậy, tại sao, cô nói cái gì chính là cái đó? Hắn tiến lên từng bước một tay túm lấy Đồng Vũ Vi đến trước người của mình, cúi đầu…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.