Trần Hòa nghe được Vũ Vi đáp ứng, trên mặt lộ ra tươi cười chói mắt, "Đồng tiểu thư, nếu bà ấy đồng ý cùng tôi ly hôn, tôi sẽ trả cho cô gấp đôi tiền lương."
Trong đại sảnh nhà hàng,Vũ Vi chờ Trần Hòa nói chuyện điện thoại cùng vợ hắn xong tiện ngồi cạnh cửa sổ, chờ đợi vợ Trần Hòa đến. Cô cố ý chọn thức ăn ngon đắc tiền cùng rượu đỏ, một bữa cơm mấy vạn khối.Cô hạ quyết tâm muốn hung hăng tiêu diệt Trần Hòa. Cô muốn trả thù cho vợ Trần Hòa.Dù biết chút nữa các cô sẽ là tình địch, nhưng là sâu trong đáy lòng cô vẫn đồng tình với vợ Trần Hòa,cư nhiên lại gả cho một kẻ bạc tình.
Mưa Vi một bên nhấm nháp thức ăn ngon, một bên tao nhã nhấm nháp rượu đỏ, đồng thời khóe mắt nhìn Trần Hòa đang đứng, thấy trên mặt Trần Hòa lộ ra đau lòng, Vũ Vi nhịn không được cười lên một tiếng.
Thời điểm cô đang cúi đầu cắt miếng thịt bò, "Đồ đê tiện, cư nhiên dám câu dẫn chồng tao?!" Một người phụ nữ trung niên phẫn nộ nhưng lúc thanh âm hạ xuống là lúc Vũ Vi cảm giác được trên mặt mình đã bị một cái tát mạnh, ngay sau đó trên đầu cô chợt lạnh rượu đỏ sềnh sệch dọc theo gương mặt cô chậm rãi chảy xuống ở trên mặt bàn, một giọt lại một giọt nhỏ tạo thành một đóa hoa đẹp trên mặt bàn.
Động tác cắt miếng thịt bò của Vũ Vi dừng một chút, sau đó đem nĩa đặt bên trong cái đĩa, lấy khăn tay lau hai má mình, cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trung niên đứng ở đối diện mình, vẻ mặt người phụ nữ này phẫn nộ nhìn cô, dáng người người phụ nữ nhỏ gầy, bộ dáng cực kỳ tuổi trẻ, mặc dù là gần năm mươi tuổi, nhưng là nhìn sơ qua chỉ có hơn bốn mươi tuổi mà thôi. Bà tóc ngắn, liếc mắt một cái liền biết đây là một người phụ nữ mạnh mẽ cùng cao ngạo.
Trên mặt Vũ Vi treo một nụ cười thản nhiên, đối với chuyện vừa mới phát sinh, bày ra một bộ dáng không chút để ý ."Trần phu nhân, mời ngồi." Câu dẫn chồng người khác là phải trả một cái giá đắc không phải sao?
Trần phu nhân giật mình, bà đã từng bắt gặp qua ở bên ngoài Trần Hòa nuôi dưỡng hơn 20 người phụ nữ, mỗi một lần đều là vung tay, không thì cũng sẽ nhục mạ đối phương, bây giờ đối phương lại mỉm cười nhìn bà,một chút bộ dáng Tiểu Tam hung hãn đều không có!
Bà tao nhã ngồi xuống ghế tựa, nghiêm mặt nhìn Đồng Vũ Vi, trong lòng đã có chút mừng thầm, bởi vì một dạng đánh không đánh trả mắng không mắng trả, lại theo Trần Hòa không lấy được tiền bạc, mới có thể tìm tới bà, miệng bà thoáng vểnh vểnh lên, chậm rãi mở miệng nói, "Nói đi, bảo tôi tới có chuyện gì?" Vẻ mặt kia giống như nữ vương cao cao tại thượng một dạng.
Nhưng bà đâu biết rằng Vũ Vi không đánh trả là bởi vì cô vốn khinh thường đánh trả.
Một đôi mắt trong suốt của Vũ Vi nhìn chằm chằm Trứ Trần phu nhân, nhẹ nhàng mà phun ra một câu, "Trần phu nhân, tôi đang mang thai,các người nên ly hôn."
Trần phu nhân biến sắc từ trên ghế đứng lên, một bộ dạng không tin nhìn Vũ Vi, "Cô nói cái gì?" Bà cùng Trần Hòa kết hôn hai mươi mấy năm qua, vẫn không có con, mà Trần Hòa tìm phụ nữ ở bên ngoài cũng chưa từng để họ mang thai,này cũng là nguyên nhân bà vẫn không có cùng Trần Hòa ly hôn. Đàn ông mà, ở bên ngoài phóng đãng như thế nào cũng không có lưu lại hạt giống,như vậy chứng tỏ trong lòng hắn vẫn có bà. Nhưng là bây giờ đối phương cư nhiên lại mang thai, còn tìm tới cửa muốn bà ly hôn, nói cách khác trong lòng Trần Hòa vị trí của bà đã không còn nữa rồi.