Tổng Giám Đốc, Tôi Không Bán

Chương 239: Chương 239: Tôi không thể






Ở lại bên cạnh anh?

Vũ Vi liền giật mình cô thật không ngờ Mạc Tử Hiên sẽ hỏi cô như thế, trong nhất thời cô không biết nên trả lời như thế nào.

Nhìn ánh mắt mong đợi của anh, tâm cô đã bình tĩnh như nước hồ thu lại một lần nữa nhấc rung động, cô vẫn còn yêu anh đây là sự thực không thể tranh cãi, chỉ là. . . .

Nàng đối với Mạc Tử Hiên cười nhạt "Tôi thích nước Mỹ." Dứt lời cô xoay người hướng cửa biệt thự đi ra.

Là thích nước Mỹ, đây chính là cự tuyệt anh sao?

Mạc Tử Hiên mặt trong nháy mắt cứng đờ, mới vừa rồi anh rõ ràng cảm thấy Vũ Vi còn yêu mình, tại sao? Anh chạy nhanh đến trước người của Vũ Vi, đôi tay nắm chặt lấy bả vai cô nhìn thẳng vào mắt cô "Vũ Vi có phải đến bây giờ em vẫn chưa tha thứ cho năm đó anh phản bội em không?"

Vũ Vi khẽ lắc đầu một cái "Không tôi đã sớm tha thứ cho anh bởi vì tôi biết không phải là lỗi của anh." Năm đó là Tề Mỹ Linh cho Mạc Tử Hiên uống thuốc, nên Mạc Tử Hiên mới có thể phản bội cô, như thế làm sao cô còn hận anh?

"Vậy thì vì cái gì?" Mạc Tử Hiên mặt không hiểu nhìn Vũ Vi, nếu đã tha thứ cho anh tại sao không thể ở lại bên cạnh anh chứ?

Chẳng lẽ?

Mạc Tử Hiên không khỏi trợn to cặp mắt nhìn Vũ Vi, đôi tay nắm bả vai Vũ Vi hơi dùng sức "Em đã không còn yêu anh sao ?"

Vũ Vi rũ mắt cười nhạt "Mạc Tử Hiên, dù cho tôi không yêu mình, tôi cũng sẽ yêu anh" cô thương anh hơn chính anh.

Mạc Tử Hiên không khỏi cả kinh, anh cho là Vũ Vi không còn thương anh nữa, anh đã lầm Vũ Vi vẫn thương hắn, hơn nữa còn là yêu"vậy tại sao? Rõ ràng yêu anh mà giữa chúng ta còn có Đậu Đậu, tại sao không chịu ở lại? Tại sao nhất định phải để Đậu Đậu lớn lên trong gia đình không trọn vẹn? Vũ Vi, tại sao?" Mạc Tử Hiên không nhịn được lắc lắc bả vai Vũ Vi, anh thật không biết cô đang nghĩ gì, rõ ràng yêu hắn lại nhất định rời đi hắn!

Vũ Vi khổ sở cười một tiếng ngước đầu nhìn Mạc Tử Hiên "Tử Hiên tôi chỉ có Đậu Đậu nhưng anh còn có Mỹ Mỹ, tôi không làm được như Tề Mỹ Linh chăm sóc con của chồng mình và người phụ nữ khác, tôi không có đại lương như vậy."

"Vũ Vi ~." Mạc Tử Hiên sắc mặt thay đổi tim của anh cũng trầm xuống, tay đặt trên bả vai Vũ Vi cũng vô lực rũ xuống, xác thực hắn còn có Mỹ Mỹ mà Vũ Vi cao ngạo như vậy làm sao có thể nguyện ý nuôi dưỡng con hắn cùng người phụ nữ khác?

Mà anh cũng không thể đem Mỹ Mỹ đưa đến chỗ khác. Bởi vì anh biết ho dù đem Mỹ Mỹ đưa đi Vũ Vi cũng sẽ không trở lại bên cạnh mình.

Anh không thể là một người ích kỷ.

Nhưng anh không bỏ cuộc nên hơi cầu xin nhìn Vũ Vi "Vũ Vi anh đem Mỹ Mỹ ra nước ngoài em ở lại chứ?"

Vũ Vi không khỏi cười ha ha "Tử Hiên tôi làm sao có thể ích kỷ như vậy? Mỹ Mỹ đã mất đi mẹ tôi làm sao có thể để cho cô bé nữa mất đi cả ba? Để một cô bé một mình sống ở nước ngoài, mà tôi lại ở đây hạnh phúc? Tôi không làm được." Cô thật không làm được điều đó.

Mạc Tử Hiên lòng đau xót, anh biết Vũ Vi tuyệt đối sẽ không để cho anh đưa đi Mỹ Mỹ đi, anh biết Vũ Vi không phải là người chỉ biết sống vì mình!

Anh chớp chớp cặp mắt ngẩng đầu nhìn chỗ khác không để cho cô nhìn đến biểu tình lúc này của mình.

Vũ Vi đưa tay ôm Mạc Tử Hiên, đầu dựa vào ngực anh khẽ nhắm cặp mắt, hít thật sâu mùi vị chỉ thuộc về anh, cô muốn đem thứ mùi này ghi ở trong lòng cả đời. . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.