Tổng Giám Đốc, Tôi Không Bán

Chương 202: Chương 202: Tổng giám đốc, tôi không bán!






Thân hình Mạc Tử Hiên cứng đờ, bàn tay chậm rãi buông cánh tay Vũ Vi ra, sau cùng vô lực rũ xuống, có thể Vũ Vi sẽ không thể trở lại bên cạnh anh.

Nhưng mà, anh yêu Vũ Vi như thế, làm sao có thể buông tay? Cho dù dùng sức mạnh, anh cũng không tiếc!

Vũ Vi thấy Mạc Tử Hiên buông tay, liền ôm bụng hướng bệnh viện chạy thẳng, lúc này bụng của cô đã đau đến cơ hồ ngay cả nói đều không nói ra được, nhanh muốn sinh.

Vậy mà Mạc Tử Hiên lại níu cánh tay của cô lại, “Đồng Vũ Vi, ở lại bên cạnh anh, nể tình đứa bé, ở lại bên cạnh anh, cầu xin em”. Nói xong, anh quỳ hai đầu gối trên mặt đất, ngửa đầu vẻ mặt cầu xin nhìn Vũ Vi.

Vũ Vi lại lạnh lùng hất tay Mạc Tử Hiên ra, “Mạc Tử Hiên anh biết đáp án của tôi, cần gì phải như vậy?” Cô sẽ không cùng người đàn ông phản bội cô ở một chỗ, nói xong, cô lướt qua Mạc Tử Hiên tiếp tục đi về phía trước.

Hai tay Mạc Tử Hiên nắm thật chặt thành quyền, anh đã cầu xin Vũ Vi như vậy, thậm chí không tiếc quỳ trên mặt đất, cô còn không chịu ở lại?

Mạc Tử Hiên bỗng nhiên từ dưới đất đứng lên, lạnh lùng nhìn bóng lưng Vũ Vi, lạnh lùng nói, “Không ở lại cũng có thể, đứa bé sau khi sinh thuộc về tôi” Chỉ cần lưu lại đứa bé, không sợ Đồng Vũ Vi sẽ rời khỏi anh!

Vũ Vi đang bước đi về phía trước bỗng dừng lại, xoay người nhìn Mạc Tử Hiên, “Đứa con là của tôi, anh cho là tôi sẽ đem đứa con cho anh sao?” Buồn cười, đứa con là sinh mạng của cô, làm sao cô đem đứa con cho anh ta đây?

Mạc Tử Hiên cười lạnh, “Không cho? Bán cho tôi! Tôi ra giá một tỷ mua lại” Trước đó anh từ Đồng Vũ Vi mua được nụ hôn đầu của cô, đêm đầu tiên, lần này anh muốn từ cô mua về đứa con của mình.

Vũ Vi không khỏi châm chọc nhìn Mạc Tử Hiên, cư nhiên bỏ tiền mua đứa con của cô. Thì ra ở trong lòng Mạc Tử Hiên cô vẫn luôn là một người đàn bà tham tiền!

Lúc này, cô đối với Mạc Tử Hiên cực kỳ thất vọng.

Cô hé miệng cười một tiếng, dịu dàng cự tuyệt, “Thật xin lỗi, tổng giám đốc, tôi không bán!”

Mạc Tử Hiên mặt lạnh đi tới bên người Vũ Vi, “Đồng Vũ Vi, cô bán cũng phải bán, không bán cũng phải bán, nếu không bán, tôi sẽ cùng cô lên tòa án, kết quả, không cần tôi nói đi?” Anh so với Đồng Vũ Vi có tiền, có quyền, có thực lực, Đồng Vũ Vi lấy cái gì cùng anh đấu?

Đạo lý này Mạc Tử Hiên biết, đồng dạng Vũ Vi cũng rất rõ ràng, nếu Mạc Tử Hiên muốn đứa bé, cô vốn không có năng lực ngăn cản, đây cũng là nguyên nhân cô vẫn trốn tránh Mạc Tử Hiên.

Cô tức giận nhìn chằm chằm Mạc Tử Hiên, nghiến răng nghiến lợi nói, “Mạc Tử Hiên, anh thật hèn hạ” Bởi vì tức giận, bụng càng thêm đau đớn, đau đến nổi hai tay cô ôm chặt bụng ngồi chồm hổm trên mặt đất.

Mạc Tử Hiên cả kinh, mới vừa rồi anh chỉ lo giữa Vũ Vi ở bên cạnh mình, căn bản không có chú ý tới sắc mặt Vũ Vi, hiện tại vừa nhìn, sắc mặt Vũ Vi trắng bệch một mảnh, chau mày, dáng vẻ thống khổ, anh lập tức khom người, vươn tay muốn đem Vũ Vi ôm vào trong ngực, nhưng chậm một bước, thân thể Vũ Vi rơi vào trong ngực một người đàn ông khác, “Vũ Vi, em làm sao vậy?” Khương Dĩ Hằng đem Vũ Vi ôm vào trong ngực, hướng cửa bệnh viện chạy tới.

Lúc này, trán Vũ Vi đã toát ra lấm tấm mồ hôi lạnh, cô ôm bụng đau đớn, “Anh Khương, bụng em đau lắm”.

Đây là sắp sinh!

Khương Dĩ Hằng tăng nhanh cước bộ chạy về phía trước, mới vừa tiến vào cửa bệnh viện, anh liền lạnh giọng giao phó phòng cấp cứu với các đồng nghiệp, “Lập tức nhắn khoa phụ sản chuẩn bị phòng sanh” Nói xong, anh nhanh như gió hướng khoa phụ sản chạy tới.

Vẫn đi theo sau lưng Khương Dĩ Hằng lúc Mạc Tử Hiên nghe được Đồng Vũ Vi muốn sanh con, cước bộ hơi dừng một chút, một cảm giác hưng phấn khó có thể nói nên lời truyền khắp toàn thân anh, anh sắp làm ba!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.