Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 50: Chương 50: Đến tham gia tiệc rượu với tôi




Đường Hoài An rất kinh ngạc, bởi vì gần đây số lần mà Mạc Tư Quân về nhà càng ngày càng thường xuyên.

Phòng ngủ chính vẫn luôn có hai phòng, bây giờ căn phòng này là của Đường Hoài An, Mạc Tư Quân thì ở bên cạnh, nhưng mà ý của anh có vẻ như không muốn trở về phòng ngủ của mình.

Nhớ tới chuyện hồi sáng này gặp Hứa Cát Anh, tâm trạng của Đường Hoài An không khá lắm, cho nên không quan tâm tới Mạc Tư Quân mà tiếp tục đọc sách của mình.

Ngược lại là Mạc Tư Quân gần đây đối với Đường Hoài An vô cùng nhiệt tình, anh thấy Đường Hoài An không chào hỏi mình giống như trước kia, anh liền cởi áo khoác ngoài ra rồi ngồi xuống trên cái ghế đối diện với Đường Hoài An, Đường Hoài An thì ngồi yên bất động.

Chỉ một lát sau, âm thanh ở bên cạnh truyền vào trong lỗ tai của Đường Hoài An: “Tôi đói rồi, tôi muốn ăn cơm sườn kho.”

Bàn tay đang lật sách của Đường Hoài An dừng lại, thậm chí cô còn cho là mình đã nghe lầm, bởi vì giọng điệu của Mạc Tư Quân lại mang theo chút làm nũng nhàn nhạt, cô hỏi: “Anh nói cái gì?”

Mạc Tư Quân hiếm khi tốt tính lặp lại một lần nữa: “Tôi đói rồi, muốn ăn cơm sườn kho.”

Tới giờ này Đường Hoài An đã tắm, đương nhiên không có khả năng xuống phòng bếp nấu cơm cho anh: “Phòng bếp có đồ ăn, tự mình đi tìm đi.”

“Tôi vừa mới tìm rồi, không có cơm sườn kho.” Giọng nói của người đàn ông không kiêu ngạo không tự ti, nhưng mà Đường Hoài An nghe như thế nào cũng cảm thấy khó chịu, bởi vì từ trước tới nay Mạc Tư Quân chưa từng dùng giọng điệu này nói chuyện với mình.

“Hôm nay tôi không có nấu cơm sườn kho, nếu như anh đói thật thì đi tìm chị Trần, kêu chị ấy tùy tiện nấu gì đó cho anh ăn đi.” Ngay cả mí mắt mà Đường Hoài An cũng không nhấc lên.

Mạc Tư Quân có hơi tức giận, bắt đầu kể từ khi anh bước vào trong căn phòng này, thái độ của Đường Hoài An đối với anh đã rất lạnh nhạt, giọng nói của anh lạnh như băng: “Đường Hoài An, tôi ra lệnh cho cô, bây giờ cô lập tức đi xuống dưới nấu cơm sườn kho cho tôi.”

Đường Hoài An nghe xong năm chữ "tôi ra lệnh cho cô", cả người cũng nổi giận: “Dựa vào cái gì hả?”

Hai mắt của Mạc Tư Quân xuất hiện một ánh sáng nguy hiểm: “Cô lặp lại lần nữa?”

Đường Hoài An đột nhiên nhớ đến hồi sáng này Hứa Cát Anh nói là được Mạc Tư Quân thăng chức lên làm thư ký riêng của anh, còn đấm tay đấm chân cho anh, trong nháy mắt cô liền bùng nổ, cô trào phúng lại Mạc Tư Quân: “Không phải là anh có cô Hứa là thư ký riêng hả? Anh mời cô ta vào trong nhà làm cơm sườn kho cho anh, chẳng phải là xong rồi à?”

Mạc Tư Quân sửng sốt một hồi, anh nghe không hiểu ý của Đường Hoài An, nghi hoặc hỏi lại: “Cái gì mà thư ký riêng?”

Đường Hoài An cảm thấy Mạc Tư Quân đang giả ngu, cô không muốn phải tiếp tục dây dưa với anh về đề tài này, cho nên không nói gì nữa.

Nhưng mà hiển nhiên Mạc Tư Quân không muốn bỏ qua cho cô.

“Đường Hoài An, cô tốt nhất nên giải thích cho rõ ràng đi.”

Cãi lộn một trận làm tâm trạng của Đường Hoài An loạn như ma, cũng không muốn đọc sách nữa, trong lòng của cô vô cùng bực bội, cô muốn đi xuống vườn hoa ở dưới lầu đi dạo một chút. Lúc đi ngang qua bên cạnh Mạc Tư Quân, cánh tay của cô bị anh bắt lại.

“Tôi vừa mới nói rồi, cô không nghe rõ hả?” Sắc mặt của Mạc Tư Quân cực kỳ khó coi, anh thật sự tức giận rồi, trong nháy mắt Đường Hoài An cảm thấy mình lại nhìn thấy Mạc Tư Quân cứ hở một chút là lại nổi giận của trước kia.

“Được, anh muốn giải thích rõ ràng có đúng không?” Đường Hoài An cũng bực rồi.

“Hồi sáng này một mình tôi đi dạo trong cửa hàng áo cưới, anh có biết là gặp ai không? Không sai, chính là Hứa Cát Anh vừa mới nhậm chức ở tập đoàn Mạc thị không lâu đó. Thật sự không ngờ tới là cô ta có bản lĩnh lắm chứ, mới làm việc với anh có mấy ngày vậy mà đã được anh coi trọng thăng lên làm thư ký riêng rồi, không phải là anh đã có trợ lý đặc biệt là Lâm Nhất rồi hả? À cũng đúng thôi, dù sao thì Lâm Nhất vẫn là một người đàn ông, có một số việc suy cho cùng vẫn phải để thư ký nữ làm thì mới thoải mái nhất có đúng không, ví dụ như là... bóp vai bóp chân gì đó?”

Cơn giận của Mạc Tư Quân không còn nhiều như lúc nãy nữa, nhưng mà hình như trọng điểm của anh với cô hoàn toàn không giống nhau, anh bắt lấy lỗ hỏng trong lời nói của Đường Hoài An.

“Không phải là hồi sáng này cô nói với tôi là hôm nay cô phải đến công ty bận chuyện thiết kế hả? Sao bây giờ cô lại nói là mình đến cửa hàng áo cưới? Đường Hoài An? Ai cho cô lá gan lừa gạt tôi!”

Trong lòng của Đường Hoài An bối rối, lúc nãy bởi vì cảm xúc quá mức kích động, trong lòng rối rắm cho nên không suy nghĩ gì nhiều, cô trực tiếp nói tình huống ra, nhưng mà Mạc Tư Quân có tư cách và lập trường gì để chỉ trích mình cơ chứ?

“Tôi thích đi đâu là chuyện của tôi, anh có quyền gì để cấm cản tôi?”

Con ngươi của Mạc Tư Quân nóng như lửa, gần như muốn nhấn chìm Đường Hoài An vào bên trong: “Được, vậy tôi hỏi cô là chính miệng Hứa Cát Anh đã nói với cô là tôi thăng chức cho cô ta lên làm thư ký riêng?”

Đường Hoài An cười lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ không phải là trên thế giới này còn có ai có thể ép buộc Mạc tổng anh nữa chứ?”

Ánh mắt của Mạc Tư Quân âm trầm nhìn thẳng vào mắt của Đường Hoài An, anh im lặng thật lâu rồi mới lên tiếng nói: “Những gì mà Hứa Cát Anh nói không phải sự thật, tôi không có làm như vậy.”

Trong nháy mắt, Đường Hoài An ngây ngốc, bởi vì cô không ngờ tới là Mạc Tư Quân lại giải thích cho cô nghe, nhưng mà nhớ đến dáng vẻ phách lối của Hứa Cát Anh ngày hôm nay, lại cộng thêm việc Mạc Tư Quân đồng ý để Hứa Cát Anh đến tập đoàn Mạc thị làm việc, nếu như nói giữa hai người bọn họ không có cái gì, chắc chắn là cô không tin.

Mà đối với sự thỏa hiệp đột ngột xuất hiện của Mạc Tư Quân, Đường Hoài An chỉ cảm thấy hoảng sợ, lúc này cô chỉ muốn trốn tránh. Bởi vì cô sợ hãi, sợ hãi giống như đoạn thời gian trước, mắt thấy thái độ của anh đối với mình đã có chỗ thay đổi, nhưng mà sau đêm say rượu hôm đó, cái tên mà anh gọi vẫn là tên của Đường Gia Hân.

Chỉ cần một khoảnh khắc ấy liền có thể để cho mình hoàn toàn hiểu ra, thật ra không có gì thay đổi hết, mình vẫn làm một người thay thế vô cùng buồn cười.

Đường Hoài An quyết định chắc chắn: “Tôi không cần Mạc tổng phải giải thích đâu, anh có bao nhiêu người phụ nữ ở bên ngoài cũng không liên quan gì tới tôi.”

Dường như là vì bảo vệ chút tự tôn còn sót lại của mình, những lời nói khó nghe không ngừng phát ra từ trong miệng của Đường Hoài An.

Dựa vào cái gì mà anh không cần phải tốn nhiều sức là đã có thể làm tổn thương tôi, dựa vào cái gì?

“Với lại Mạc tổng có thể làm loạn ở bên ngoài, tôi cũng có thể, mọi người hòa nhau.”

Chính là sau khi Đường Hoài An nói câu này ra, cơn giận của Mạc Tư Quân lên đến đỉnh điểm. ngôn tình tổng tài

Bàn tay đang nắm lấy bả vai Đường Hoài An của Mạc Tư Quân dần dần nắm chặt lại, đúng, không sai, anh đang muốn người phụ nữ đứng trước mắt cảm nhận cơn đau, nhưng mà Đường Hoài An lại cắn răng chịu đựng, cô không hề yếu thế chút nào.

Mạc Tư Quân cho rằng mình có thể ra tay, nhưng mà anh cảm nhận rõ ràng một nơi mềm mại nào đó trong lòng mình bị xúc động khi anh nhìn thấy đôi mắt bị tổn thương của Đường Hoài An, loại cảm giác này làm anh cảm thấy lạ lẫm, bởi vì hơn hai mươi năm trước cho đến bây giờ chưa từng xuất hiện, nhất là khi đối với Đường Hoài An.

Nhưng mà anh không dám xác định, từ trước tới nay người phụ nữ này luôn đối nghịch với mình, anh chán ghét cô, bây giờ cô cũng chán ghét anh.

Nhưng mà dường như có một lực lượng thần bí xuất phát từ nơi nào đó, giống như có một cánh tay vận mệnh đẩy bước đi của anh, niềm tin ở trong đầu thôi thúc cơn giận của anh từ từ yếu ớt hơn.

Đường Hoài An không nghe thấy tiếng gào thét như trong tưởng tượng, cô cảm giác bả vai bị bóp đau nhức của mình dần dần được thả lỏng, sau đó cô nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Mạc Tư Quân: “Ngày mai có một bữa tiệc rượu, cô đi tham gia với tôi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.