Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 63: Chương 63: Được mạc tư quân cứu




Hai người đàn ông bên cạnh vội vàng gật đầu, trên khuôn mặt sớm đã hiện lên sự đói khát, mất kiên nhẫn.

Bàn tay to lớn của người đàn ông đã chạm vào cúc áo chiếc sơ mi của Đường Hoài An, cô cảm thấy trong đầu mình vang lên tiếng đùng đoàng, hai tay bị giam chặt không thể động đậy, cô chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn từng chiếc cúc áo của mình bị cởi ra.

Xương quai xanh mảnh khảnh cùng với làn da trắng nõn ở ngực lộ ra ngoài, trong ánh mắt của ba người đàn ông đều lộ ra sự trắng trợn khiến người khác kinh tởm, cổ họng của Đường Hoài An đã bị khàn, sớm đã khóc lóc, cầu xin.

“Đừng…tôi cầu xin các anh….”

Cầu xin như thế này ở trong mắt những người đàn ông háo sắc lại là một sự khiêu khích kích thích, bàn tay của người đàn ông đã chạm đến eo của Đường Hoài An, muốn cởi chân váy của cô ra.

Đường Hoài An vô cùng tuyệt vọng, trong lòng thầm lẩm bẩm tên Mạc Tư Quân…

“A!”

Đột nhiên người đàn ông đau đớn kêu lên, từng người từng người lần lượt ngã xuống, tinh thần của Đường Hoài An quay trở lại.

Giây phút nước mắt rơi xuống cô đã nhìn thấy Mạc Tư Quân đứng đối diện với mình.

Giây phút nhìn thấy rõ khuôn mặt của Mạc Tư Quân, Đường Hoài An đã hoàn toàn không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, cô muốn lập tức lao đến ôm lấy anh, nhưng bởi vì quá sợ hãi, cơ thể sớm đã không còn chút sức lực bào.

Nước mắt lặng lẽ chảy đầy mặt, Đường Hoài An nghĩ là Mạc Tư Quân sẽ không quan tâm đến mình, nhưng anh đã đến rồi, anh đến rồi.

Mạc Tư Quân đứng từ xa nhìn Đường Hoài An, nhìn cô mặt đầy nước mắt, sơ mi xộc xệch, giây phút đó, Mạc Tư Quân không biết tại sao, ngọn lửa giận trong lòng mình lại lớn như vậy.

Phía sau có một đám người mặc đồ đen vội vàng đi đến, là vệ sĩ của Mạc Tư Quân, ba người đàn ông đã bị khống chế ở trên mặt đất, đương nhiên bọn họ biết Mạc Tư Quân là nhân vật như thế nào, lúc nãy đã bị dọa đến mức đái ra quần, nằm bò trên mặt đất xin tha.

“Mạc tổng, cầu xin anh bỏ qua cho chúng tôi! Chúng tôi không dám nữa!” Trong giọng nói than khóc của người đàn ông xen lẫn sự hoảng sợ.

“Thực ra chúng tôi không có ân oán gì với mà Mạc, chúng tôi cũng chỉ là nhận tiền của người khác mới làm như vậy! Cầu xin anh bỏ qua cho chúng tôi!”

Đường Hoài An cô gắng hết tức từ trong đống bao xi măng bẩn thỉu ngồi dậy, ánh đèn mờ mịt, cô lạnh lùng nhìn tất cả mọi thứ trước mặt, khuôn mặt của Mạc Tư Quân u ám đến cực điểm.

“Nói, là ai sai khiến mấy người?”

Giọng nói của anh không lớn, không nhỏ, nhưng trong màn đêm yên tĩnh nghe giống như sấm vang chớp giật, khiến người khác không thể chống lại được.

Ba người kia nhìn nhau, ánh mắt đều đang né tránh, giống như muốn bao che cho người ở phía sau, Đường Hoài An vốn dĩ muốn nói với Mạc Tư Quân mình đã biết là ai, nhưng vừa mở miệng ra mới phát hiện giọng nói của mình đã khàn, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, không có cách nào, cô chỉ có thể mặc quần áo lên, yên tĩnh ngồi nguyên tại chỗ.

Nhưng người đàn ông trước mặt là Mạc Tư Quân, anh không có sự nhẫn nại như vậy.

Nhìn thấy thái độ đùn đẩy của ba người đàn ông này, trên mặt của Mạc Tư Quân hiện lên sự tức giận, anh cúi đầu xuống giống như đang tìm thứ gì đó, đột nhiên anh nhìn thấy một cây gậy ở góc tường.

“A!”

Người đàn ông quỳ trên đầu bị đáng vào đầu, một dòng máu từ trên trán của anh ta chảy xuống, máu đỏ tươi dưới ánh đèn nhìn thấy mà giật mình, Đường Hoài An kinh ngạc trợn tròn mắt, cô hoàn toàn không ngờ đến Mạc Tư Quân lại làm như vậy.

“Tôi hỏi lần thứ hai, là ai sai khiến mấy người?”

Người đàn ông kia cuối cùng cũng lĩnh giáo được sự lợi hại cảu Mạc Tư Quân, quyết định nói ra sự thật, môi anh ta run rẩy: “Là…là cô Mia.”

Đường Hoài An nhìn thấy sắc mặt của Mạc Tư Quân lập tức thay đổi, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là tức giận, xem ra anh cũng không ngờ đến công ty quả mình lại còn ẩn núp một nhân vật tâm cơ dám giở trò ở sau lưng như vậy.

Dựa theo tuyến đường mà Mạc Tư Quân đến, không thể không nhìn thấy xe của Mia, lẽ nào Mia đã lái xe chạy rồi? Đúng là ác nhân, thấy chuyện đã bị bại lộ, ngay cả thuộc hạ cũng không quan tâm, rõ ràng là Mạc Tư Quân nói không sai, nhân cách của Mia này quả thật có vấn đề.

Sắc mặt của Mạc Tư Quân lạnh như băng, anh chỉ vào người đàn ông vừa mới cởi cúc áo của Đường Hoài An hỏi: “Lúc nãy anh dùng tay nào chạm vào cô ấy?”

Người đàn ông ở trên mặt đấy sững sờ, ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy sự cầu xin.

Mạc Tư Quân lại đánh một gậy lên lưng người đàn ông kia, cho dù những người này là người luyện võ, nhưng Mạc Tư Quân bình thường cũng có thói quen rèn luyện thân thể, sức lực của anh rất lớn, một gậy này đánh xuống, không tu dưỡng mười ngày nửa tháng e là không thể khỏi được.

Người đàn ông thấy Mạc Tư Quân tức giận như vậy, sơm đã quên mất việc cầu xin, vội vàng giờ tay phải ra: “Tay này, là tay này!”

Mạc Tư Quân ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Nhất, Lâm Nhất hiểu được, ra hiệu cho hai vệ sĩ đang giữ người đàn ông kia đè xuống một chút, mặt của người đàn ông kia gần như dán lên mặt đất, Lâm Nhất sải bước đi về phía trước giẫm mạnh lên tay phải của người đàn ông kia.

Bởi vì động tác quá nhanh, người đàn ông kia hoàn toàn không kịp phản ứng lại, chỉ vì đau đớn mà hét không ngừng.

Trên tay của Mạc Tư Quân không biết từ lúc nào đã có một viên gạch, anh từ trên cao nhìn xuống người đàn ông kia: “Tay này đúng không?”

“Bịch!”

Viên gạch mang theo sức mạnh cấp 12 đập mạnh vào tay phải của người đàn ông kia, sau đó là tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông kia, lập tức máu tươi từ viên gạch kia chảy ra.

Đường Hoài An trợn tròn mắt, cô hoàn toàn bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ.

Không chỉ là Mạc Tư Quân tối nay, mà cả Lâm Nhất, bọn họ đều khiến cô cảm thấy xa lạ, mặc dù cô biết Mạc Tư Quân là một người tính tình rất xấu, nhưng tức giận đến mức ra tay với người khác, Đường Hoài An vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, Lâm Nhất càng không cần nói, anh ta ở bên cạnh Mạc Tư Quân lâu như vậy, Đường Hoài An gần như chưa từng thấy anh ta đỏ mặt, nhưng động tác giẫm người khác lúc nãy, rõ ràng rất tàn nhẫn.

Đường Hoài An mơ hồ cảm nhận được nếu như sự việc cứ phát triển như thế này có thể sẽ bị mất kiểm soát, cô cố gắng chống đỡ đứng dậy, tay trái mắt chặn lấy cổ áo sơ mi của mình, cúc áo đã bị đứt, nếu không chú ý sẽ bị lộ ra.

Cô chậm rãi đi đến trước mặt Mạc Tư Quân, nhìn Mạc Tư Quân khuôn mặt tràn đầy sự tức giận, đột nhiên trong lòng lại có chút sợ hãi, cô chưa từng thấy anh như vậy.

Cô nhẹ nhàng phủ tay lên tay của Mạc Tư Quân: “Mạc Tư Quân, đủ rồi.”

Đôi mắt tức giận lạnh lùng quét qua: “Cô là người tốt như vậy? Bi người ta ức hiếp còn muốn giúp bọn họ cầu xin?”

Đường Hoài An khẽ thở dài một tiếng, cô phát hiện vai của mình hơi run rẩy: “Bọn họ cũng là bị người khác sai khiến….”

Cô nhìn bàn tay phải đẫm máu của người đàn ông ở trên mặt đất: “Tội không đến mức như thế này.”

“Người phụ nữ độc ác này, cô bớt giả vờ giả vịt đi!”

Phía sau truyền đến giọng nói của một người phụ nữ.

Tất cả mọi người đều ngước mắt lên nhìn qua, là Mia.

Khuôn mặt Đường Hoài An lộ ra sự kinh ngạc, cô không ngờ Mia vẫn chưa rời đi, bây giờ còn dám xuất hiện trước mặt bọn họ.

Mia nhìn Đường Hoài An nở một nụ cười chế giễu,trong mắt tràn đầy hận ý: “Cô không ngờ tôi còn dám đứng trước mặt chất vấn cô đúng không?”

Đường Hoài An bình tĩnh suy nghĩ một lúc, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ có chút điên rồ trước mặt: “Mia, chuyện cô bị sa thải, hầu hết trách nhiệm đều do bản thân cô, nhưng bây giờ cô lại quay ra báo thù tôi, cô không sợ tôi tố cáo cô sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.