Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 67: Chương 67: Lập trường của đường hoài an




Nghĩ đến đây, trong lòng Đường Hoài An đột nhiên cảm thấy có chút ngột ngạt, chuyện tối hôm qua của mình và Đường Gia Hân năm đó gần như giống hệt nhau, khi Mạc Tư Quân vội vàng đến công trường đêm qua, anh rõ ràng có thể khoanh tay đứng nhìn tình hình của mình, bởi vì trước đây anh đã nói rằng anh muốn cô phải chịu đựng nỗi đau lớn hơn gấp trăm lần so với lúc đó Đường Gia Hân đã phải chịu đựng.

Nhưng anh vậy mà lại chọn cứu mình.

Hơn nữa nghĩ đến thái độ của Mạc Tư Quân đối với người đàn ông cởi cúc áo cho cô đêm qua, nghĩ đến bàn tay đẫm máu dưới viên gạch đó, cảm xúc của Đường Hoài An lúc này có chút dao động.

Mạc Tư Quân chọn cứu cô vì chân thành, hay... chỉ vì anh không bao giờ cho phép người khác ra tay với người mà bản thân anh muốn dày vò?

Suy nghĩ của Đường Hoài An càng lúc càng trôi xa, chị Trần thấy cô mãi vẫn không nói chuyện, tưởng bị cậu chủ làm cảm động rồi, liền nói: “Giữa hai vợ chồng, đầu giường cãi nhau cuối giường lành, ân oán của cậu chủ và cô Đường sâu nặng như vậy, cô thấy bây giờ không phải làm lành rồi sao, cô đó, bình thường nên quan tâm đến cậu….”

“Giữa tôi và anh ta có ân oán gì?”

Chị Trần chưa kịp dứt lời thì đã bị Đường Hoài An cắt ngang, nhất thời sững sờ một lúc không biết nên nói gì.

Sắc mặt Đường Hoài An hơi lạnh: “Chị Trần, chuyện ân oán gì giữa Mạc Tư Quân và tôi suy cho cùng cũng là chuyện riêng của chúng tôi, chị cứ làm công việc của một người làm cho tốt là được. Khi nào tôi nên quan tâm đến anh ta và khi nào không nên quan tâm anh ta, trong lòng tôi rõ ràng, không cần chị dạy.”

Đường Hoài An luôn có một nguyên tắc, đó là cô luôn cảm thấy chỉ cần liên quan đến quan hệ vợ chồng, nói cho cùng cũng chỉ liên quan đến hai bên, ngay cả cha mẹ cũng không quản được, cho nên khi nghe chị Trần bàn đến chuyện giữa cô và Mạc Tư Quân, thì tính khí quật cường trong lòng lập tức dấy lên.

Vốn dĩ Đường Hoài An định không chất vấn chị Trần đâu, nhưng khi nghe thấy câu “Cô đó, bình thường nên quan tâm đến cậu cậu của chúng tôi nhiều hơn”, Đường Hoài An không định nhịn nữa.

Sau hai năm kết hôn, không lẽ mình còn không hiểu Mạc Tư Quân ư? Bao nhiêu tức giận, uất ức đều tự mình âm thầm chịu đựng, bây giờ nghe những người xung quanh nói lời này, giống như mình rất không hiểu chuyện, khiến cho Mạc Tư Quân khắp nơi đều phải khó xử vậy?

Đường Hoài An đột nhiên cảm thấy cục tức này thật khó nuốt.

Cô nhướng mày nhìn chị Trần nói: “Nghe ý trong lời vừa rồi của chị Trần, hình như là đang cho rằng tôi gây phiền phức cho cậu chủ các người đúng chứ?”

Vẻ mặt của chị Trần có chút lúng túng, nhưng do thân phận của Đường Hoài An, chị ta suy cho cùng cũng không thể phản bác lại cái gì: "Không phải, tôi không có ý đó..."

"Chị Trần, liên quan đến sự việc tối hôm qua, tôi có một số lời muốn nói, trước khi Mạc Tư Quân gọi điện về nhà, tôi thực ra đã gọi điện cho anh ta một cuộc rồi, nhưng trong điện thoại tôi không có nói tôi gặp chuyện nguy hiểm, vì tôi sợ anh ta đang bận, sợ mình quấy rầy đến anh ta, nhưng thực ra lúc đó tôi đã bị theo dõi rồi. Cho nên, chị còn cảm thấy tôi không quan tâm anh ta, và đang gây rắc rối cho anh ta nữa không?”

Vẻ mặt Đường Hoài An rất nghiêm túc, ánh mắt cực kỳ nghiêm nghị, chị Trần nhìn cô, người mà bình thường rất tốt với người làm, sao lúc này lại khiến mình cảm thấy một chút sợ hãi như thế?

Chị Trần cười nhẹ, nói: “Vừa rồi tôi nói chuyện không chu đáo đã khiến cô Đường tức giận, mong cô đừng để tâm. Tôi cũng là nghĩ đến tình cảm giữa cô và cậu chủ thôi.”

Trong lòng Đường Hoài An nghĩ: Trên đời này cũng quá nhiều ngư thích nghĩ cho người khác nhỉ, nhưng không gia đình nào là không có rắc rối cả, những khúc khuỷ giữa cô và Mạc Tư Quân sao có thể để cho người bên cạnh suy nghĩ một chút là có thể giải quyết được?

Nghĩ đến đây, Đường Hoài An đột nhiên cảm thấy mình thật ra không cần phải so đo với chị Trần, thế là biểu tình trên mặt liền dịu đi một chút.

Chẳng qua là vì chuyện xảy ra đột ngột vào tối hôm qua, Đường Hoài An căn bản không nghĩ đến việc Mạc Tư Quân sẽ từ bỏ hợp tác để cứu mình, nếu là như vậy, anh ít nhiều gì cũng có tổn thất đúng không?

Bởi vì vết thương cần phải thay thuốc nửa ngày một lần, cho nên Đường Hoài An cũng không định ra ngoài, cô ở nhà đọc sách cả ngày, vì trong lòng lo lắng, cô vẫn quyết định đợi đến khi Mạc Tư Quân trở về nhà mới hỏi han chuyện hợp tác của anh tối qua.

Nhưng nhìn kim giờ trên tường chỉ đến mười giờ tối, Mạc Tư Quân vẫn chưa trở về, Đường Hoài An cuối cùng quyết định gọi điện thoại cho Mạc Tư Quân.

Cô yên lặng ngồi trên sô pha, điện thoại vang hồi lâu không có người trả lời, nghiến răng nghiến lợi một cái, lại gọi lần hai.

"Alo?"

Vào giây phút nghe rõ giọng bên kia, Đường Hoài An khẽ sững sờ, cô lấy điện thoại xuống nhìn lại một cái, xác nhận là cô đang gọi số của Mạc Tư Quân, chứ không phải Hứa Cát Anh.

Nhưng âm thanh vừa rồi rõ ràng là giọng của Hứa Cát Anh, Đường Hoài An nghe rất rõ.

Điện thoại di động của Mạc Tư Quân... tại sao lại ở chỗ Hứa Cát Anh?

Đường Hoài An trực tiếp thốt ra câu hỏi đang nghĩ trong đầu, giọng điệu vô cùng kinh ngạc: “Hứa Cát Anh? Sao điện thoại di động của Mạc Tư Quân lại ở chỗ cô?”

Đường Hoài An nghe thấy Hứa Cát Anh cười một cái, giọng điệu không giấu được sự hoan khoái: “Ồ, là tổng giám Đường sao, sao hôm nay không đến làm việc? Hiện tại Mạc Tổng đang ở cùng tôi đó.”

Nghe được ý tứ khiêu khích trong lời nói của Hứa Cát Anh, trong lòng Đường Hoài An dâng lên một tia phẫn uất, cô ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ trên tường, giọng điệu trầm xuống vài phần: “Bây giờ là hơn mười giờ tối rồi, cô nói với tôi là hai người bây giờ đang ở cùng nhau?”

Hứa Cát Anh cười nhẹ qua điện thoại: “Trợ lý Lâm hôm nay đi công tác, Mạc tổng phải tiếp một khách hàng quan trọng nên cuối cùng kêu theo tôi, ồ đúng rồi, tửu lượng Mạc tổng hình như không tốt, anh ấy uống nhiều rồi, bây giờ tôi đang... dọn dẹp cho anh ấy đó.”

Mạc Tư Quân uống say rồi?

Nhưng anh căn bản không phải loại người sẽ uống cho mình say, đặc biệt là trong những dịp quan trọng như bàn hợp tác với khách hàng, anh chưa bao giờ cho phép mình thất thái, nhưng Hứa Cát Anh nói anh uống nhiều rồi, mình rốt cuộc là có nên tin không?

Đường Hoài An có chút lo lắng: "Các người hiện tại đang ở nơi nào?"

"Muộn như vậy rồi, không lẽ cô còn định tới tìm chúng tôi sao? Chậc chậc chậc, thật là yêu chồng quá đi, nhưng cô không cần lo lắng, lát nữa tôi sẽ phụ trách đưa Mạc tổng đến khách sạn.”

Nghe thấy hai chữ "khách sạn", Đường Hoài An tức giận nổ tung: "Hứa Cát Anh, cô bớt giở trò cho tôi! Cho dù Mạc Tư Quân có say thì bên cạnh hẳn cũng phải có vệ sĩ, làm gì đến lượt cô đưa anh ta về khách sạn!"

Hứa Cát Anh ở đầu bên kia điện thoại cười đắc thắng: "Vậy tôi sẽ nói thật với cô, hôm nay Mạc tổng thật sự chỉ dẫn tôi đi cùng."

Tâm trạng của Đường Hoài An trong chốc lát trở nên vô cùng phức tạp và cáu kỉnh, mười giờ tối! Tại sao Mạc Tư Quân lại ở cùng Hứa Cát Anh! Bây giờ cô chỉ muốn làm rõ vấn đề này.

Giọng Hứa Cát Anh lại truyền đến điện thoại: “Tôi và Mạc Tổng đang bận ở đây, tôi không có thời gian nói chuyện với cô nữa!” Nói xong liền cúp điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.