Sắc mặt của Đường Hoài An lập tức có hơi lúng túng, cô vốn đang nghĩ liệu mình có phải hơi bất lịch sự hay không, nhưng nghĩ lại Triều Thế Minh cũng không phải là đơn thuần vì giúp đỡ cô, vì thế cán cân hơi nghiêng trong lòng cân bằng trở lại.
Vì thế cổ chỉ khẽ mỉm cười, tiếp tục uống nước trà trong ly.
Giọng nói của Triều Thế Minh vang lên: “Sức khỏe của cô hồi phục như thế nào rồi?”
Bàn tay cầm ly trà của Đường Hoài An hơi run, nhìn sang người đàn ông đối diện, thần sắc của anh ta bình tĩnh như mọi khi, ánh mắt trong trẻo.
Đường Hoài An trầm mặc, rũ mắt xuống, trong giọng nói không nghe ra chút gợn sóng: “Đã hồi phục rồi, cảm ơn Triều tông quan tâm.”
Cho dù sự việc đã từ từ trôi qua, cộng thêm kỹ thuật y học bây giờ rất phát triển, cho nên trong chuyện sảy thai cô không có quá tổn hại, nhưng Đường Hoài An vẫn cảm thấy tổn thương tâm lý do mất đi đứa trẻ đó sẽ không thể xóa nhòa.
Vì vậy cô không phải khó xử ở vấn đề này, cho nên chỉ nói một câu rồi thôi.
Triều Thế Minh là người thông minh như nào, đương nhiên cảm nhận được thâm ý từ thái độ của Đường Hoài An, cho nên cũng không tiếp tục nữa.
“Không cần quá buồn, con sẽ có thể có lại.”
Đường Hoài An nhìn gương mặt của Triều Thế Minh, lúc này đột nhiên cảm thấy rất lạ, từ lúc cô sảy thai đến nay, không có bất kỳ ai từng quan tâm cô về chuyện này, người đầu tiên hỏi han cô, vậy mà sẽ là Triều Thế Minh.
Người đàn ông để ly trà trong tay xuống, lần nữa mở miệng: “Mấy ngày trước, tôi tình cờ nghe được một vài lời đồn có liên quan tới cô và tôi, cô Đường, cô chắc sẽ không để trong lòng chứ?”
Đường Hoài An biết cái gọi là lời đồn chính là chỉ quan hệ vợ chồng giữa cô và Mạc Tư Quân rạn nứt, cô ở bên ngoài dây dưa không rõ với người khác, từ hôm cô ở Mạc Thị cãi nhau một trận to với Hứa Cát Anh thì cô đã dự cảm được những lời đồn này sớm muộn sẽ xuất hiện vào một ngày nào đó.
Ngữ khí của Triều Thế Minh tràn ngập sự thăm dò, Đường Hoài An đâu phải không nghe ra chứ?
Cô khẽ lắc đầu, trên mặt nở nụ cười lịch sự: “Đương nhiên sẽ không, đều là một số chuyện không có thật, Triều tổng cứ yên tâm.”
Dứt lời, người đối diện lại không nói chuyện, Đường Hoài An không biết có phải mình nhìn nhầm hay không, trong ánh mắt của Triều Thế Minh vậy mà có một chút thất vọng, một giây sau, cô nghe thấy anh ta nói: “Tôi ngược lại rất hy vọng cô có thể để trong lòng.”
Đường Hoài An đầu tiên là sững người, sau đó mới hiểu được ý của anh ta, nhất thời không biết đáp như nào, mà Triều Thế Minh cũng dừng tại đây, nói: “Chúng ta vẫn là nói chuyện chính đi.”
Đường Hoài An gật đầu.
“Còn nhớ những bức ảnh lần gặp trước tôi đưa cho cô xem không? Người bê rượu trong ảnh, tôi đã tìm được anh ta rồi.”
Cùng lúc Triều Thế Minh dứt thời thì Đường Hoài An vì ngạc nhiên mà hơi há miệng, tốc độ tim đập đột nhiên tăng nhanh: “Vậy... có có được manh mối gì không?”
Bởi vì nói tới chuyện chính, thần sắc của Triều Thế Minh cũng trở nên nghiêm túc: “Người đàn ông đó không phải là người phục vụ chuyên nghiệp, mà là được người khác thuê tới, cũng tức là, anh ta bỏ thứ gì đó vào trong ly rượu của ba mẹ cô, quả thật là có người sai khiến ở đằng sau...”
Đường Hoài An cảm thấy tim của mình sắp nhảy vọt tới cổ họng: “Là ai?”
Triều Thế Minh nghiêm túc liếc nhìn cô, dường như hơi do dự, hỏi: “Cô chắc chắn cố muốn biết không?”
Đường Hoài An quả quyết gật đầu, trong ánh mắt là tự kinh định.
Miệng của Triều Thế Minh há ra, hờ hững nhả ra một câu: “Là một người tên Đường Hạo Phong.”
Chỉ trong một giây, Đường Hoài An cảm thấy giống như bị sét đánh, trong đầu của cô ong lên, Đường Hạo Phong...
Triều Thế Minh mặt mày nghiêm nghị: “Đường Hạo Thiên, Đường Hạo Phong, ông ta là gì của cô?”
Đường Hoài An cúi đầu, suy nghĩ xem có nên nói ra quan hệ giữa cô và Đường Hạo Phong cho Triều Thế Minh không, nhưng nghĩ đến nhiều manh mối như vậy đều là anh ta giúp cô tìm, cô chỉ có chân thành đối đãi với anh ta, chuyện này có lẽ mới có được cách giải quyết tốt hơn.
Đường Hoài An cắn răng, mở miệng nói: “Ông ta là em trai ruột của ba tôi.”
Triều Thế Minh sững người: “Chú của cô sao?”
Đường Hoài An lặng lẽ gật đầu.
Mấy tiếng trước, người chú ruột 4 năm chưa từng xuất hiện ở trước mặt cô bỗng gọi điện cho cô, mà bây giờ, Triều Thế Minh lại giúp cô tra ra được người tối năm đó bỏ thuốc vào trong rượu của ba mẹ là người chú ruột này...
Vậy thì sự xuất hiện đột ngột của Đường Hạo Phong lần này là vì cái gì? Đầu óc của Đường Hoài An rất hỗn loạn.
Giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, Đường Hoài An hỏi: “Vậy thứ mà người phục vụ đó bỏ vào trong ly rượu rốt cuộc là gì?”
Tay phải của Triều Thế Minh tì vào cái cằm sắc nét: “Điểm kỳ lạ của sự việc chín là ở chỗ này, tôi sau khi cử người đi tìm người phục vụ đó, cho anh ta đủ tiền để mua tất cả tin tức mà anh ta biết trong bữa tiệc tối vào năm đó, vốn tưởng mọi chuyện đều sẽ rõ ràng, nhưng anh ta lại nói thứ mà năm đó anh ta bị Đường Hạo Phong sai bỏ vào trong rượu chỉ là thuốc mê bình thường, chỉ đơn thuần khiến người ta rơi vào trạng thái hôn mê, hơn nữa sẽ không xuất hiện tình trạng không thể khống chế, người bị trúng thuốc này sẽ tỉnh lại trong khoảng thời gian nhất định, căn bản không tạo thành uy hiếp gì đối với cơ thể.”
Đường Hoài An yên lặng nghe, đầu óc nhanh chóng vận chuyển.
“Cho nên suy nghĩ của tôi chính là vấn đề xảy ra ở đây, đương nhiên, tôi không rõ giữa Đường Hạo Phong và ba mẹ cô từng có ân oán gì mà dẫn đến hành vi ông ta làm ra với ba mẹ cô như này, nhưng tôi điều tôi không hiểu là nếu như xuất phát từ tâm lý báo thù, tại sao muốn chọn loại thuốc hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng uy hiếp nào như vậy?”
Đường Hoài An nghe Triều Thế Minh phân tích, đầu óc của cô cũng trống rỗng.
Cô từ từ mở miệng: “Vấn đề này... tôi bây giờ tạm thời cũng không rõ, hơn nữa theo một số nhân chứng tại bữa tiệc kể lại, ba mẹ tôi sau khi bữa tiệc kết thúc thì an toàn về đến nhà, trên đoạn đường về nhà hai người cũng không có xảy ra bất kỳ chuyện gì, điều này rốt cuộc là sao...”
Bởi vì suy nghĩ quá nghiêm túc, một lọn tóc trước trán bị gió thổi bay, nhưng Đường Hoài An lại không có nhận ra, Triều Thế Minh nhìn người đối diện, trong lòng khẽ động, vô thức đưa tay về phía cô.
Đường Hoài An vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không chú ý tới bàn tay đưa tới của Triều Thế Minh, mãi đến khi ngón tay mang theo độ ấm chạm nhẹ vào trán của cô, cô mới hoàn hồn, vô thức tránh ra sau, nhưng lọn tóc đó đã được Triều Thế Minh vén ra sau tai, Đường Hoài An không có kịp làm gì.
Triều Thế Minh cũng không để bụng, chỉ mỉm cười như không có gì.
Mùa thu đã đến, tối nay trên bầu có một vầng trăng treo lơ lửng, có gió nhẹ mát lạnh từ bên hồ thổi qua, vốn dĩ là thời khắc tâm trạng cực kỳ phức tạp, nhưng Đường Hoài An nhìn gương mặt của Triều Thế Minh ở đối diện.
Có một khoảnh khắc, cô vậy mà nghĩ tới Mạc Tư Quân.
Trong lòng Đường Hoài An sinh ra sự bực bội, vì để làm dịu cảm giác khác lạ trong lòng mình, cô cầm ly nước uống liên tục vài hớp.
Đêm khuya như vậy, cô tại sao lại nghĩ tới anh?
Đường Hoài An không hiểu.