Đột nhiên nghĩ đến người phụ nữ tên Hứa Cát Anh đó, Triều Thế Minh trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Giữa cô và Hứa Cát Anh...”
Đường Hoài An vừa nghe thấy cái tên này thì cảnh giác ngẩng đầu nhìn anh ta.
Triều Thế Minh vừa thấy kiểu này, trong lòng lập tức đã hiểu ba phần, bèn không có định hỏi tiếp nữa.
“Triều tổng tại sao lại đột ngột hỏi đến cô ta?”
“Lần trước từng gặp mặt ở vũ hội, lúc đó thấy bầu không khí giữa cô và cô ta còn cả Mạc Tư Quân hình như không đúng lắm, nhất thời tò mò cho nên hỏi thử, cô không muốn nói cũng không sao.”
Đường Hoài An nhìn Triều Thế Min, rõ ràng cảm thấy lời giải thích và sự an ủi trong lời của anh ta, trong khoảnh khắc này, trong lòng cô dấy lên một loại cảm giác rất kỳ lạ.
Một người đàn ông có thân phận giống như Triều Thế Minh, thiết nghĩ bình thường cũng là có khí thế bày mưu nghĩ kế, nhưng thế mà bằng thông cảm cho cô, cô đột nhiên nghĩ đến Mạc Tư Quân, người đàn ông là chồng hợp pháp của mình, thiết nghĩ trước giờ chưa từng suy nghĩ cho cô.
Mà một người đàn ông muốn gió được gió muốn mưa được mưa như Triều Thế Minh, rốt cuộc tại sao lại dùng thái độ như này đối đãi với cô chứ?
Đường Hoài An nghĩ như vậy, cũng thật sự hỏi ra: “Triều tổng, anh tại sao lại đối tốt với tôi như vậy?”
Câu hỏi bất ngờ ngược lại khiến Triều Thế Minh nhất thời không có phòng bị, nhưng đáp án buột miệng lại thành thạo giống như sớm đã có nhiều bản nhép trong lòng: “Bởi vì cô.”
Nếu như trước đây mỗi khi Triều Thế Minh nói kiểu lời này, Đường Hoài An đều không tin thì lần này cô đã dao động, bởi vì cô từ trong mắt của người đàn ông trước mắt này nhìn thấy một sự kiên định rất lớn.
Nhưng tuy Đường Hoài An bề ngoài trông rất nhu nhược, nhưng thật ra căn bản không phải là một người phụ nữ hoàn toàn không có não và tâm tư, loại đàn ông lăn lộn nhiều nằm có thể đứng sừng sững không ngã ở trên thương truyền như Triều Thế Minh, nếu nói trong lòng anh ta không có chút khôn ngoan và tính toán thì cô không tin, cho nên cô sẽ không dễ dàng tin cách nói của anh ta.
Triều Thế Minh nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt của Đường Hoài An, mỉm cười rồi nói: “Tôi biết không tin, nhưng tôi bây giờ cũng sẽ không tốn tâm tư đi giải thích, thời gian sẽ chứng minh tất cả.”
Đối mặt với sự nghiêm túc của anh ta, trong lòng Đường Hoài An có hơi căng thẳng: “Anh là có ý gì? Nếu anh là vì đã cứu tôi mấy lần nên muốn đưa ra điều kiện báo đáp gì đó với tôi, chỉ cần nếu tôi có thể cho, tôi tuyệt đối sẽ không tiếc.”
Đường Hoài An vào một số lúc nào đó là một người thích nói thẳng, nhất là ở phương diện quan hệ nam nữa, cô không thích mối quan hệ của cô và Triều Thế Minh vào lúc này trở nên mông lung, cô sẽ không cho phép sự việc phát triển theo hướng không thể khống chế, bất luận quyền lực của đối phương có lớn cỡ nào.
Triều Thế Minh nhìn cô, hiểu được ý tứ ẩn giấu trong một câu cuối cùng vừa rồi của cô, cười nói: “Cô không cần căng thẳng, tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì với tôi khi chưa được cô cho phép, nhưng điều tôi muốn nói là, cái tôi muốn đương nhiên cô hiện nay không thể cho, nếu không cậu đã sớm là người trong tay rồi, không phải sao?”
Đường Hoài An đương nhiên hiểu ý của Triều Thế Minh, anh ta muốn cô, nhưng cô bây giờ là người có gia đình.
Miệng của cô hé ra, cuối cùng vẫn hỏi ra: “Triều tổng, tôi tin mỗi một câu anh nói đều là sự thật, nhưng nếu đã lời đến đây rồi thì tôi nói thẳng luôn, một người làm kinh doanh như anh, thứ mà anh đặt lên hàng đầu trong lòng chắc chắn là lợi ích, cho nên một người mới từng gặp mặt mấy lần với anh như tôi, anh nếu nói đơn thuần là đối với tôi động lòng thì tôi chắc chắn sẽ không tin, nhưng tôi lại có thể mang lại cái gì mà anh muốn đến cho anh hay sao? Tôi nghĩ không thông, nếu vẫn là lý do lần trước anh nói, vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì để nói tiếp nữa, bởi vì tôi sẽ không đồng ý.”