Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 30: Chương 30: Sự chất vấn của ông cụ mạc




Cả nhà chỉnh tề ngồi xuống trước bàn ăn lớn, thật ra nói là cả nhà, cũng chẳng qua chỉ có bốn người, ba của Mạc Tư Quân, Mạc Thương Hải gần như rất ít khi xuất hiện ở nơi có Đường Hoài An, nhất là bữa tiệc giống như này, điểm này cũng là sau khi cô kết hôn được một năm với Mạc Tư Quân mới từ từ nhận ra.

Đường Hoài An đã từng suy nghĩ nguyên nhân bên trong, sau này chỉ có thể quy là do ba của Mạc Tư Quân không thích người con dâu như cô mà thôi.

Dòng suy nghĩ của Đường Hoài An bị giọng nói của ông cụ Mạc cắt ngang: “Tư Quân, công ty gần đây như thế nào?”

Mạc Tư Quân gật đầu với ông cụ Mạc, rất cung kính trả lời: “Công ty gần đây khá tốt, nhưng lần trước vì chuyện của tập đoàn Vạn Phong, căn cứ theo phản ứng của người bên dưới, nói trong nội bộ công ty hình như bị gài tai mắt, khoảng thời gian này cháu đang dốc hết sức điều tra chuyện này.”

Mạc Uy gật đầu hài lòng, nói: “Ba năm từ khi cháu tiếp quản Mạc Thị đến giờ, sự phát triển của tập đoàn luôn khá ổn định, nhưng ông vẫn là câu nói trước đó, chuyện của công ty ổn định rồi thì phải suy nghĩ đến chuyện có con của cháu và Hoài An. Theo lý mà nói, những lời này không nên do ông tới nhắc---”

Nói đến đây, Mạc Uy quay đầu nhìn sang con dâu của mình, mẹ của Mạc Tư Quân, mẹ của anh cũng gật đầu tỏ ý tán thành.

“Nhưng hai đứa kết hôn cũng đã hai năm rồi, chuyện con cái nên nghiêm túc suy nghĩ rồi.”

Trước đó khi Mạc Uy nói đến chuyện này với hai người thì có thái độ rất từ ái, mà lần này, Mạc Tư Quân rõ ràng có thể nhìn ra thái độ của ông cụ rất cương quyết, đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, Đường Hoài An lại mở miệng rồi.

“Ông nội, là như thế này, từ khi kết hôn đến nay cháu cũng luôn rất muốn có một đứa con với Tư Quân, nhưng không biết có phải là người vợ như cháu làm không đủ tốt hay không, Tư Quân cứ từ chối nói công việc quá bận, bình thường ngay cả số lần về nhà cũng rất ít, cho nên chuyện muốn có con này bởi vì anh ấy mà trước giờ không có được chúng cháu xem trọng.”

Những lời này hướng toàn bộ mũi dùi về phía người bên cạnh, Mạc Tư Quân liếc nhìn Đường Hoài An, trong ánh mắt tràn ngập ý cảnh cáo.

Nhưng Đường Hoài An lại coi như không thấy, căn bản không định để ý suy nghĩ của anh.

Quan hệ vợ chồng của Đường Hoài An và Mạc Tư Quân tuy không phải quá tốt, nhưng từ khi gả vào nhà họ Mạc đến giờ, Đường Hoài An đều nghiêm túc làm tròn bổn phận mà một người vợ nên có, nhất là ở phương diện đối đãi với trưởng bối, rất biết chọc ông cụ vui vẻ, cho nên ông cụ Mạc rất thích đứa cháu dâu này của mình, hiện nay nghe Đường Hoài An nói như vậy, tự nhiên khó tránh sẽ răn dạy Mạc Tư Quân.

“Tư Quân, là như vậy sao?” Trên mặt của ông cụ đã xuất hiện vẻ hơi chất vấn.

Không đợi Mạc Tư Quân trả lời, ông cụ nói tiếp: “Cháu bình thường nếu như thật sự bởi vì công việc quá bận mà không thể ở bên Hoài An, ông hoàn toàn có thể cho cháu nghỉ phép, chuyển sự chú ý của cháu lên giá đình nhiều hơn.”

Mạc Tư Quân thấy ông cụ mặt mày có chút nghiêm nghị, lại nghĩ tới tình trạng sức khỏe của ông hiện nay không phải quá tốt, đắn đo xem nên an ủi ông như nào.

Trong lòng Mạc Tư Quân rất rõ, anh tuyệt đối sẽ không để Đường Hoài An mang thai con của mình, nhưng càng về sau, Mạc Tư Quân càng phát hiện ông cụ từ từ tỏ ra thái độ của mình, thậm chí nói nếu như Mạc Tư Quân không có con, thậm chí sẽ không để cho anh quá nhiều cổ phần của Mạc Thị.

Tập đoàn Mạc Thị hiện nay tuy đã giao cho Mạc Tư Quân toàn quyền quản lý, nhưng xét ở vấn đề cổ phần, nếu như muốn đả động được một số lão cổ đông kia, cuối cùng vẫn cần ông cụ ra mặt, những lòng vòng trong đó, trong lòng Mạc Tư Quân rất rõ.

Cho nên trong chuyện có con này, Mạc Tư Quân trước giờ không có chính diện phản bác ông cụ.

Mẹ của Mạc Tư Quân cũng ở một bên mở miệng: “Ông nội của con nói đúng, người trẻ tuổi như hai đứa hiện nay luôn không biết để những chuyện này trong lòng, còn cần những người làm trưởng tối như chúng ta đến nhắc nhở.”

Đường Hoài An ngồi ở bên trái Mạc Tư Quân nhìn tình tình trước mắt, suy nghĩ đùa dai trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Cô để dĩa xuống, quay đầu dịu dàng mỉm cười nhìn Mạc Tư Quân nói: “Phải, bắt đầu từ bây giờ hai chúng ta phải lên lịch cho chuyện này, tránh cho mẹ và ông nội lo lắng, ồ, đúng rồi, sau này anh cũng đừng tiếp tục giống như trước, muốn dùng những thủ đoạn không quá tốt đó khiến em...”

Lời của Đường Hoài An còn chưa nói hết, cánh tay đã bị Mạc Tư Quân túm chặt, quay đầu qua nhìn, trên mặt Mạc Tư Quân khó thể che đậy sự giận dữ, trong lòng Đường Hoài An dấy lên sự vui vẻ đắc ý một cách khó tin.

Mạc Tư Quân nhẹ nhàng để dụng cụ ăn trên tay xuống: “Cháu và Hoài An có chút chuyện muốn nói, mọi người cứ ăn trước đi, không cần đợi chúng cháu.”

Đường Hoài An tuy biết tối nay cô cố ý muốn chọc tức Mạc Tư Quân, nhưng giờ phút này cô hoàn toàn đã cảm nhận được sự giận dữ của anh, vì thế muốn giãy giụa không theo anh rời đi, nhưng sức lực của Mạc Tư Quân chung quy không phải là cái cô có thể chống cự được.

Hai ba cái thì Đường Hoài An đã bị kéo vào trong phòng ngủ ở trên lầu.

Cả đoạn đường lên lầu vẻ mặt của Mạc Tư Quân luôn bình tĩnh như nước, nhưng khoảnh khắc cửa phòng ngủ đóng lại, sự giận dữ của anh hoàn toàn bùng phát.

Vai của Đường Hoài An bị đôi tay dùng sức của Mạc Tư Quân túm chặt, lưng bị ấn mạnh vào tường, trong đôi mắt chim ưng của Mạc Tư Quân gần như muốn phun ra lửa.

“Đường Hoài An, tôi đã cảnh cáo cô, đừng ăn nói linh tinh trước mặt ông nội tôi.”

Đường Hoài An mỉm cười vui vẻ: “Nhưng phải làm sao đây? Tôi vẫn là thích dáng vẻ không vừa mắt về tôi lại không thể làm gì tôi này của anh.”

Sự giận dữ trong mắt của Mạc Tư Quân tăng lên, hận không thể ăn tươi nuốt sống người phụ nữ trước mắt này, nhưng một giây sau, anh cười lạnh một tiếng: “Dám đối đầu với tôi như này, xem ra cô hoàn toàn không muốn quay về công ty của mẹ cô rồi.”

Đường Hoài An nghe vậy, trái tim nảy lên: “Anh có ý gì, hôm đó anh đã nói ở bệnh viện, để tôi cạnh tranh công bằng với anh, tôi còn chưa bắt đầu, anh dựa vào đâu mà nói lời không giữ lấy lời chứ!”

Mạc Tư Quân mỉa mai nói: “Đó là dựa vào sự ngoan ngoãn của cô, nhưng tối nay cô đã chọc giận tôi, tôi ngay cả cơ hội cho cô cạnh tranh công bằng với tôi cũng sẽ không cho cô nữa, công ty của mẹ cô đã bị tôi thu mua rồi, hơn nữa đã tìm được người tiếp quản, chỉ thiếu việc ký hợp đồng nữa thôi, cô tốt nhất nên chuẩn bị chút tâm lý đi.”

Nói xong câu này, Mạc Tư Quân xoay người đi về phía cửa phòng.

“Tôi xin lỗi anh.”

Bước chân của Mạc Tư Quân chợt khựng lại, thích ý quay đầu nhìn.

Đường Hoài An nhìn anh với vẻ bình tĩnh: “Chuyện tối nay là tôi nhất thời xúc động, tôi không nên ở trước mặt ông nội nói năng tùy ý, nhưng công ty đó là thứ cuối cùng mẹ tôi để lại rồi, tôi mấy năm nay cố gắng nâng cao năng lực của mình là vì để có một ngày khiến nó quay về trong tay của tôi.”

Đường Hoài An quên mất lá bài trên tay Mạc Tư Quân vượt xa cô, cô chỉ có thể chiếm vị trí bà Mạc này mà không thể làm cái gì, nhưng người đàn ông trước mắt này lại có thể đạt được tất cả mục đích anh muốn đạt được.

Khựng lại một chút, Đường Hoài An nặn ra một nụ cười chua chát: “Xem như là nể mặt mẹ của tôi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.