Câu nói này vững vàng lọt vào lỗ tai Đường Hoài An, nhưng mà cô không có dự định có bất cứ phản ứng gì.
Triều Thế Minh cũng chỉ cười nhạt một cái rồi không nói gì nữa, trong lòng của anh ta hiểu rõ Muốn nắm bắt được lòng của Đường Hoài An không dễ dàng như vậy, xem ra đây chắc chắn là một trận đánh lâu dài.
Lúc nãy xúc động nói ra những lời đó, hoàn toàn là bởi vì lúc ấy anh ta tự loạn trận cước.
Trước đó, Hứa Cát Anh đã từng gọi điện thoại cho anh ta.
Lúc anh ta nghe thấy cô ta nói rằng Đường Hoài An kẹp đơn ly hôn vào trong tài liệu đi tìm Mạc Tư Quân ký tên, trong lòng của Triều Thế Minh rất vui mừng, anh ta vốn cho rằng lần này mình gần như không cần phải ra tay, mối quan hệ vợ chồng của Mạc Tư Quân và Đường Hoài An đã có thể cắt đứt như thế.
Nhưng mà lúc biết được Mạc Tư Quân căn bản không ký tên vào đơn thỏa thuận ly hôn, Triều Thế Minh bắt đầu thừa nhận mình có chút nóng nảy.
Đối với chuyện này, nếu như Đường Hoài An vẫn không đồng ý buông tay, anh ta vẫn có mấy phần thắng. Bởi vì cho đến bây giờ, anh ta chỉ tin tưởng vào mình, sẽ không nghi ngờ thủ đoạn của mình.
Nhưng mà anh ta không nghĩ tới đó chính là người không nguyện ý buông tay lại là Mạc Tư Quân, người đàn ông đó... quả thật là một đối thủ rất lợi hại.
Thời gian dần trôi qua, vậy mà lại sinh ra cảm giác lực bất tòng tâm, nhưng lúc Triều Thế Minh nhìn thấy đôi mắt thanh tịnh của Đường Hoài An, anh ta liền biết trong cuộc đời của anh ta có rất nhiều thứ là tình thế bắt buộc.
“Chúng ta vẫn luôn điều tra sự kiện đó, tôi cảm thấy có lẽ là cô cần chủ động đánh ra.” Triều Thế Minh nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt rất chuyên chú.
Đường Hoài An sửng sốt một hồi, cô hỏi: “Chủ động xuất kích, có ý gì?”
Triều Thế Minh thu hồi vẻ mặc đùa giỡn lúc nãy, biểu cảm nghiêm túc lại đứng đắn: “Suy nghĩ của tôi là nếu muốn nhanh chóng điều tra ra kết quả của chuyện này, vậy thì phải làm cả hai phương án. Tôi có thể đảm bảo rằng tôi sẽ cử người đi ra ngoài để điều tra các sự kiện trong năm mà không bị gián đoạn, nhưng mà mấy ngày trước tôi đột nhiên kịp phản ứng lại, nếu như chúng ta dám đi gần đến tâm bão.”
Ánh mắt của Đường Hoài An có hơi dao động, cô hỏi: “Ý của anh là ra tay từ nhà họ Mạc?”
Triều Thế Minh lộ ra một nụ cười khen ngợi: “Không sai, chính là ý này, tiệc tối năm đó ở nhà họ Mạc là do Mạc Thương Hải, ba của Mạc Tư Quân tổ chức, mà lần trước chúng ta cũng đã nói người được sai xử bỏ thuốc là người của Đường Hạo Phong, vậy cô có biết mối quan hệ giữa Đường Hạo Phong với ba chồng của cô là gì không?”
Đường Hoài An suy nghĩ mãi vẫn không hiểu gì hết, lúc ba mẹ còn sống, cô không nghe bọn họ nhắc tới người chú này của mình cùng với Mạc Thương Hải có quan hệ gì. Hơn nữa, tuy nói hai người đều mở công ty, nhưng mà quy mô khác một trời một vực, theo lý thuyết, trên phương diện làm ăn không có gì qua lại mới đúng.
Mà nhớ đến một vài thói quen xấu trước kia của Đường Hạo Phong, Mạc Thương Hải là con trai cả của gia tộc kinh doanh lớn, cho dù là mối quan hệ cá nhân, Đường Hoài An căn bản cũng không nghĩ ra bọn họ có khả năng liên lạc với nhau.
Triều Thế Minh chấp hai tay thành hình cái tháp đặt ở bên môi, một bộ dạng như có điều suy nghĩ: “Tôi cảm thấy... chắc chắn là giữa Mạc Thương Hải và Đường Hạo Phong từng có giao dịch gì đó, mặc kệ là có thể cho người khác biết hay không, chúng ta đều phải điều tra cho rõ ràng, một khi đã làm chuyện gì đó thì chắc chắn sẽ để lại một chút dấu chân ngựa.”
Đường Hoài An cảm thấy khó xử: “Nhưng mà thật ra thì bình thường tôi với lại ba chồng của mình không có qua lại gì với nhau, bọn họ gần như rất ít đến biệt thự nhà họ Mạc.”
Triều Thế Minh suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì cần phải ra tay từ Mạc Tư Quân mới được.”
Đường Hoài An đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt là ý vị thăm dò.
Triều Thế Minh giải thích: “Đừng có hiểu lầm, tôi không có ý khiêu khích mối quan hệ của hai người đâu, là do tôi cảm thấy dù sao thì Mạc Tư Quân và Mạc Thương Hải cũng là ba con, hơn nữa, Mạc Tư Quân không phải là một người đơn giản, với lại căn cứ vào những lời miêu tả khi trước, cho thấy rằng Mạc Tư Quân hình như biết cái gì đó, vậy thì tại sao chúng ta lại không chọn bắt đầu từ anh ta?”
Đường Hoài An do dự không nói gì, Triều Thế Minh tiếp tục lên tiếng: “Nói như vậy đi, nói chung là những người lăn lộn lâu năm trong lĩnh vực kinh doanh, cho dù là làm cái gì cũng đều sẽ để lại thủ đoạn dùng để cản tay người khác, hiệp nghị bằng giấy cũng được, ghi âm cũng được, một đoạn video cũng được, có lẽ là những vật này vẫn có tồn tại.”
Đường Hoài An đã nghe rõ ý tứ trong lời nói của Triều Thế Minh, chỉ là sắc mặt vẫn do dự. Triều Thế Minh cũng không gấp gáp, chậm rãi chờ đợi câu trả lời của cô.
Thật lâu sau, Đường Hoài An nói: “Được, tôi hiểu ý của anh.”
Một buổi gặp mặt kết thúc trong cảm giác hồi hộp.
Lúc Đường Hoài An về đến nhà là đã hơn chín giờ đêm, trong dự liệu, Mạc Tư Quân đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách đợi cô. Không biết là từ lúc nào, hình như là Đường Hoài An đã phát hiện chỉ cần là lúc hai người bọn họ cãi nhau, kiểu gì Mạc Tư Quân cũng sẽ kiếm chuyện lúc cô về nhà.
Nhìn vừa buồn cười lại vừa ngây thơ, giống như là một đứa nhỏ không thể hoàn thành nguyện vọng của mình thì liền nổi trận lôi đình với người khác.
Nhưng mà lần này Đường Hoài An không có ý định để ý đến anh, sau khi thay dép xong thì trực tiếp đi thẳng lên trên lầu.
Ban đầu, cô cho rằng chỉ cần Mạc Tư Quân không nói lời nào, vậy thì tất cả mọi chuyện đều thuận lợi, nhưng mà lúc toàn bộ biệt thự lâm vào im lặng, Đường Hoài An càng đi lại càng cảm thấy thấp thỏm. Lúc chân của cô bước lên trên bậc thang cuối cùng, Mạc Tư Quân lại mở miệng.
“Buổi tối ngày mốt có một đơn hàng ở khách sạn Châu Tế, cô đi gặp khách đi.”
Giọng nói không lạnh không nhạt, giống như là đang nói một chuyện bình thường không thể bình thường hơn, nhưng mà trong lòng của Đường Hoài An lại dấy lên hàng nghìn cơn sóng, bởi vì trong nháy mắt trong đầu của cô lại nhớ đến hai lần hợp tác chuốc rượu, trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn nôn và khó chịu.
Cô không muốn phải tiếp tục như thế, trực tiếp từ chối: “Tôi không đi.”
Mạc Tư Quân đang ngồi trên ghế sa lông liền đứng dậy, ánh mắt tập trung vào gương mặt Đường Hoài An: “Vậy thì thật xin lỗi nha, cô không có lựa chọn nào khác.”
Bây giờ đã là đêm khuya, Đường Hoài An không muốn phải cãi nhau với anh, thế là miễn cưỡng kiềm chế ngọn lửa giận ở trong lòng: “Tôi chỉ thiết kế váy cưới, không có năng lực đi bàn bạc nghiệp vụ nào khác, nếu như Mạc tổng muốn tìm một người toàn năng, vậy thì đi tìm người khác đi.”
Sau khi nói xong, cô quay người đi về phía phòng ngủ.
Giọng nói của Mạc Tư Quân đột nhiên tăng cao hơn, nhưng mà lại không nghe thấy bất kỳ lo lắng gì trong lời nói: “Đừng có quên, bây giờ Hoa Uẩn đang ở trong tay của tôi.”
Hô hấp của Đường Hoài An dừng lại, quay đầu: “Cho nên, anh lại muốn làm cái gì? Lại giống như lần trước, đưa tôi vào trong tay của người đàn ông khác, sau đó bị bọn họ chuốc rượu?”
Khóe miệng Mạc Tư Quân xuất hiện một ý cười lạnh lẽo: “Cô muốn bị đàn ông chuốc rượu như thế à? Tối ngày mai chỉ là một bữa tiệc hợp tác chính thống, mục đích của tôi là kêu cô đi bàn chuyện hợp tác, về phần cô có muốn làm những chuyện khác hay không, điều đó không có liên quan gì tới tôi.”
Bởi vì thái độ không liên quan của Mạc Tư Quân làm cho Đường Hoài An muốn dừng cả hô hấp, cô dốc hết toàn lực khống chế cảm xúc sắp bùng phát.
Tối ngày hôm nay, sau khi thảo luận với Triều Thế Minh xong, tâm trạng vốn dĩ rất phức tạp, bây giờ lại đối mặt với Mạc Tư Quân cứ làm khó làm dễ như thế này, Đường Hoài An cảm thấy mình không có sức lực để chống đỡ. Bây giờ, cô chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng ngủ để nghỉ ngơi.
Trong nháy mắt cô quay người, giọng nói trầm thấp của người đàn ông lại vang lên ở sau lưng. Trong đầu của Đường Hoài An như có một quả bom bị nổ, đầu óc như vỡ tung.
“Đứa bé kia là của tôi, tại sao lại không nói với tôi?”