Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 139: Chương 139: Tại sao lại muốn làm như vậy




Giọng nói của Mạc Tư Quân không cao không thấp: “Đường Hạo Phong mượn cô bao nhiêu tiền?”

Đường Hoài An bất ngờ, cô nói: “Ông ta chưa nói cụ thể là bao nhiêu, chỉ là đã tìm tôi hai lần rồi.”

Mạc Tư Quân nhướng mày: “Hai lần? Hai người đã gặp nhau hai lần rồi?”

“Lần đầu tiên là ông ta gọi điện thoại tới, lúc đó còn đang ở công ty, tôi không biết ông ta tìm được số điện thoại của tôi từ chỗ nào, sau đó, tôi không nghe ông ta nói nhiều lời liền cúp máy ngay.”

Mạc Tư Quân trào phúng cười một tiếng, anh nói: “Nếu như tôi đoán không sai, ông ta đã không đạt được mục đích của mình, tiếp theo đây chắc có lẽ ông ta vẫn còn tiếp tục tìm cô?”

Trong lòng của Đường Hoài An run lên một cái, cô bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy, hôm nay ông ta nói là sau này vẫn sẽ tiếp tục tìm tôi.”

“Nếu như đây là chuyện có thể dùng tiền để giải quyết, cô cứ cho ông ta đi, không được à? Cô tham gia nhiều cuộc thi thiết kế váy cưới như thế, chắc là trên tay cũng không thể nào không có đủ tiền?”

Giọng điệu nhàn nhạt của Mạc Tư Quân mang đến cho người ta một loại cảm giác chuyện này không hề liên quan tới mình, trong lòng của Đường Hoài An hơi lạnh, sắc mặt hòa hoãn hồi lúc nãy đã thay đổi: “Tại sao suy nghĩ của anh lại giống với Đường Hạo Phong như thế, chuyện này căn bản không phải là chuyện tôi có đủ tiền hay không, cũng không phải là tôi có muốn dùng tiền để giải quyết vấn đề này hay không, mà là tôi căn bản sẽ không đưa tiền cho loại người như ông ta..."

Nói đến đây, Đường Hoài An dừng lại một chút, trong đôi mắt nhìn về phía Mạc Tư Quân tràn đầy vẻ lạnh lẽo.

“Hơn nữa, không phải là anh không biết bốn năm trước, trong tang lễ của ba mẹ tôi, người chú này của tôi đột nhiên xuất hiện rồi bắt đầu nổi điên lên cướp đoạt tài sản của ba mẹ tôi! Chuyện năm đó làm xôn xao dư luận, hoặc ít hoặc nhiều gì chắc là anh cũng biết Đường Hạo Phong là một người như thế nào nhỉ? Nếu như ông ta đã có thể không tôn trọng chị dâu với anh trai của mình như thế, vậy thì tôi cần gì phải tôn trọng ông ta?”

Mạc Tư Quân nghe xong, anh không nói gì thêm, Đường Hoài An không biết có phải là cảm giác của mình sai rồi không, cô cảm thấy động tác Mạc Tư Quân đang lau chùi vết thương giúp cô có hơi nhẹ hơn rất nhiều, trong lúc nhất thời tâm trạng lại hoảng hốt.

“Đủ rồi!”

Đường Hoài An lạnh lùng đánh gãy lời anh.

“Mạc Tư Quân, có phải là anh cho rằng tôi rất ngu ngốc không hả, cho rằng tôi không có năng lực phát hiện lời nói dối của anh?”

Trước kia Đường Hoài An rất không thích giằng co với Mạc Tư Quân như thế này, nhưng mà số lần cãi nhau giữa hai người càng ngày càng nhiều, thế mà cô đã luyện thành một bản lĩnh cãi nhau với người khác mà có thể mặt không đổi tim không đập.

“Nếu như anh nói không sai, vậy thì anh nói cho tôi biết đi, tại sao đến lúc cuối Lâm Nhất đến nơi lại có thể lấy một cây bút ghi âm từ dưới mặt bàn trong phòng bao ra, anh hẹn Đàm Tông Minh nói chuyện, rốt cuộc là muốn làm cái gì?”

Suy nghĩ của Đường Hoài An vô cùng rõ ràng, cô nói một lượt suy nghĩ ở trong lòng mình.

Đối mặt với câu hỏi liên tiếp của Đường Hoài An, biểu cảm trên mặt của Mạc Tư Quân dần dần nghiêm túc, trong ánh mắt của anh giống như có lưỡi dao, Đường Hoài An nhìn anh như thế, vậy mà cô cảm giác được ánh mắt của mình hơi bị đau nhức.

Mạc Tư Quân lạnh lùng nhìn Đường Hoài An, đột nhiên vươn tay ra, nặng nề đóng cái nắp hòm thuốc lại, phát ra một tiếng vang thật lớn. Lần này, Đường Hoài An không bị hù dọa, cô vẫn nhìn thẳng vào Mạc Tư Quân, đợi câu trả lời của anh.

Trong giọng nói của Mạc Tư Quân đã có chút tức giận: “Rốt cuộc là cô muốn nói cái gì?”

“Đủ rồi!”

Đường Hoài An lạnh lùng đánh gãy lời anh.

“Mạc Tư Quân, có phải là anh cho rằng tôi rất ngu ngốc không hả, cho rằng tôi không có năng lực phát hiện lời nói dối của anh?”

Trước kia Đường Hoài An rất không thích giằng co với Mạc Tư Quân như thế này, nhưng mà số lần cãi nhau giữa hai người càng ngày càng nhiều, thế mà cô đã luyện thành một bản lĩnh cãi nhau với người khác mà có thể mặt không đổi tim không đập.

“Nếu như anh nói không sai, vậy thì anh nói cho tôi biết đi, tại sao đến lúc cuối Lâm Nhất đến nơi lại có thể lấy một cây bút ghi âm từ dưới mặt bàn trong phòng bao ra, anh hẹn Đàm Tông Minh nói chuyện, rốt cuộc là muốn làm cái gì?”

Suy nghĩ của Đường Hoài An vô cùng rõ ràng, cô nói một lượt suy nghĩ ở trong lòng mình.

Đối mặt với câu hỏi liên tiếp của Đường Hoài An, biểu cảm trên mặt của Mạc Tư Quân dần dần nghiêm túc, trong ánh mắt của anh giống như có lưỡi dao, Đường Hoài An nhìn anh như thế, vậy mà cô cảm giác được ánh mắt của mình hơi bị đau nhức.

Mạc Tư Quân lạnh lùng nhìn Đường Hoài An, đột nhiên vươn tay ra, nặng nề đóng cái nắp hòm thuốc lại, phát ra một tiếng vang thật lớn. Lần này, Đường Hoài An không bị hù dọa, cô vẫn nhìn thẳng vào Mạc Tư Quân, đợi câu trả lời của anh.

Trong giọng nói của Mạc Tư Quân đã có chút tức giận: “Rốt cuộc là cô muốn nói cái gì?”

Giọng nói của Mạc Tư Quân không cao không thấp: “Đường Hạo Phong mượn cô bao nhiêu tiền?”

Đường Hoài An bất ngờ, cô nói: “Ông ta chưa nói cụ thể là bao nhiêu, chỉ là đã tìm tôi hai lần rồi.”

Mạc Tư Quân nhướng mày: “Hai lần? Hai người đã gặp nhau hai lần rồi?”

“Lần đầu tiên là ông ta gọi điện thoại tới, lúc đó còn đang ở công ty, tôi không biết ông ta tìm được số điện thoại của tôi từ chỗ nào, sau đó, tôi không nghe ông ta nói nhiều lời liền cúp máy ngay.”

Mạc Tư Quân trào phúng cười một tiếng, anh nói: “Nếu như tôi đoán không sai, ông ta đã không đạt được mục đích của mình, tiếp theo đây chắc có lẽ ông ta vẫn còn tiếp tục tìm cô?”

Trong lòng của Đường Hoài An run lên một cái, cô bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy, hôm nay ông ta nói là sau này vẫn sẽ tiếp tục tìm tôi.”

“Nếu như đây là chuyện có thể dùng tiền để giải quyết, cô cứ cho ông ta đi, không được à? Cô tham gia nhiều cuộc thi thiết kế váy cưới như thế, chắc là trên tay cũng không thể nào không có đủ tiền?”

Giọng điệu nhàn nhạt của Mạc Tư Quân mang đến cho người ta một loại cảm giác chuyện này không hề liên quan tới mình, trong lòng của Đường Hoài An hơi lạnh, sắc mặt hòa hoãn hồi lúc nãy đã thay đổi: “Tại sao suy nghĩ của anh lại giống với Đường Hạo Phong như thế, chuyện này căn bản không phải là chuyện tôi có đủ tiền hay không, cũng không phải là tôi có muốn dùng tiền để giải quyết vấn đề này hay không, mà là tôi căn bản sẽ không đưa tiền cho loại người như ông ta..."

Nói đến đây, Đường Hoài An dừng lại một chút, trong đôi mắt nhìn về phía Mạc Tư Quân tràn đầy vẻ lạnh lẽo.

“Hơn nữa, không phải là anh không biết bốn năm trước, trong tang lễ của ba mẹ tôi, người chú này của tôi đột nhiên xuất hiện rồi bắt đầu nổi điên lên cướp đoạt tài sản của ba mẹ tôi! Chuyện năm đó làm xôn xao dư luận, hoặc ít hoặc nhiều gì chắc là anh cũng biết Đường Hạo Phong là một người như thế nào nhỉ? Nếu như ông ta đã có thể không tôn trọng chị dâu với anh trai của mình như thế, vậy thì tôi cần gì phải tôn trọng ông ta?”

Mạc Tư Quân nghe xong, anh không nói gì thêm, Đường Hoài An không biết có phải là cảm giác của mình sai rồi không, cô cảm thấy động tác Mạc Tư Quân đang lau chùi vết thương giúp cô có hơi nhẹ hơn rất nhiều, trong lúc nhất thời tâm trạng lại hoảng hốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.