Đợi sau khi Mạc Tư Quân đi xa, Đường Hoài An bước ra khỏi rừng cây, cô chậm rãi đi tới bên cạnh xe mình, nhấc chân xoa xoa gót chân đau nhức, cô nhìn từ xa về phía bia mộ của cha mẹ mình, mở cửa xe ra và ngồi vào trong.
“Bằng!”
Một tiếng động cực lớn vang lên, bàn tay vừa chạm vào vô lăng của Đường Hoài An kịch liệt run lên, vừa rồi là…. tiếng súng, trong chớp mắt tim cô thắt lại, đồng tử co lại.
Tiếng súng phát ra từ hướng xe của Mạc Tư Quân.
Đường Hoài An không chút do dự, mở cửa xe chạy về hướng nơi đỗ xe của Mạc Tư Quân.
Một loạt tiếng súng vang lên, Đường Hoài An chạy cực nhanh, tiếng gió buốt lạnh lướt qua tai cô, đợi đến khi sắp tới nơi, cô chạy chậm lại, Đường Hoài An thả lỏng tay ra mới phát hiện lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, mà trong lúc chạy, trong lòng cô chỉ nghĩ đến 3 chữ.
Đúng vậy, là tên của người đàn ông đó.
Chiếc Bentley màu đen vẫn dừng ở chỗ ban đầu, trước mắt Đường Hoài An không có ai, những con chim vào lúc này đã biến mất theo những tiếng súng vừa nãy trong rừng, toàn bộ ngọn núi cũng yên tĩnh lại.
Đường Hoài An nhất thời không có phản ứng, vừa rồi rõ ràng cô nghe thấy tiếng súng, tại sao bây giờ lại không có ai, trong lòng cô đột nhiên dấy lên cảm giác hoảng loạn và sợ hãi tột độ.
“Mạc...!”
Đường Hoài An chỉ mới thốt ra âm tiết của từ đầu tiên, đã cảm thấy phần eo bị một lực mạnh mẽ ôm qua một bên, mặt đất nơi cô đang đứng vừa rồi lại bị một viên đạn bắn xuyên qua, chớp mắt bụi bắn tung tóe.
Đường Hoài An thân thể nặng nề đập xuống đất, nhưng không có cảm giác đau đớn như đã tưởng, cô quay đầu nhìn về phía sau, đôi mắt đen nặng trĩu của Mạc Tư Quân đang nhìn thẳng vào cô.
“Cô có bị ngốc không?”
Giọng nói châm biếm của Mạc Tư Quân vang lên bên tai, Đường Hoài An khẽ bĩu môi, vô thức kiểm tra xem Mạc Tư Quân có bị thương hay không, thấy anh không xảy ra chuyện gì, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Đường Hoài An mới chợt nhận ra bản thân đang lo cho anh, vừa rồi chạy thục mạng như vậy và sự hoảng sợ trong lòng là vì cô lo lắng cho anh.
Và khi vừa ngã xuống, cô rõ ràng cảm thấy Mạc Tư Quân như xuất phát từ bản năng đã lót cơ thể của anh ở phía sau người cô, anh thật sự muốn bảo vệ cô hay là bản thân cô đã hiểu lầm ý?
Đột nhiên, một loạt đạn hỗn loạn khác bắn tới bên cạnh hai người, Đường Hoài An đến lúc này mới nhận ra họ đã bị tấn công, mục đích của nhóm người này đã rất rõ ràng, nơi hai người ẩn náu chính là bên phía cửa ghế lái phụ, Mạc Tư Quân đưa tay ra muốn mở cửa xe.
Nhưng vừa giơ tay tới giữa không trung, tiếng đạn xé toạc không trung truyền đến, vỏ sắt cùng cửa xe màu đen không ngừng bị va đập, trong nháy mắt lóe lên một loạt tia lửa, khói thuốc súng nồng nặc lan ra khắp bốn bề trong không khí, tay của Đường Hoài An nắm chặt tay áo của Mạc Tư Quân.
Cô thậm chí có thể cảm thấy một cơn gió cay nóng thổi qua má mình, Đường Hoài An nhắm mắt theo bản năng vì sợ hãi.
Hai người vốn dĩ không rảnh để nghĩ xem tại sao người kia lại xuất hiện ở đây, chỉ biết hiện tại cả hai đều đang trong tình trạng cực kỳ nguy hiểm.
Đang lúc không biết làm gì, Đường Hoài An đột nhiên cảm thấy bả vai bị một lực đập mạnh vào, Mạc Tư Quân nhìn cô với ánh mắt kiên định, ánh mắt như vậy mang đến cho cô một chút an tâm.
Bên cạnh là cánh rừng tùng bách xanh tươi, bên tai là loạt tiếng đạn nổ vang, mùi thuốc súng ngưng tụ trên mũi, bụi mịn cùng mảnh vụn bay lượn trước mắt, nhưng vào giờ phút này, giọng nói của Mạc Tư Quân vô cùng bình tĩnh.
“Cô bình tĩnh lại đã, nghe tôi nói.”
Đường Hoài An nhìn Mạc Tư Quân, cố gắng làm dịu trái tim đang đập kịch liệt.
“Tôi ổn rồi, anh nói đi.”
Giờ phút này, hai người dường như đã gạt bỏ ân oán và hiểu lầm bao năm qua, giống như hai người bạn già thấu hiểu lẫn nhau, vào lúc này, bên tai Đường Hoài An chỉ có giọng nói của Mạc Tư Quân.
“Lát nữa đừng quay đầu lại, đi theo tôi, đừng chạy loạn lên cũng đừng la hét, tôi sẽ nắm chặt lấy cô, được không?”
Đường Hoài An nhìn vào đôi mắt sâu như màn đêm của Mạc Tư Quân, nghiêm túc gật đầu, cô không phải là cô gái được nuông chiều chưa từng trải sự đời, nhưng với tình cảnh mưa bom bão đạn như bây giờ, cô thừa nhận bản thân sợ rồi.
Những lời nói của anh như truyền cho cô một liều thuốc an thần.
Mạc Tư Quân nắm chặt tay cô, nhỏ giọng bên tai: “Một... hai... ba, chạy!”
Đường Hoài An nhảy lên, theo sát bước chân nhanh chóng nhưng có trật tự của anh, hai người chạy vào một khu rừng thông phía sau xe.
Trong rừng vang lên từng tiếng sột soạt, những kẻ tập kích rõ ràng đã phát hiện họ chạy trốn, tiếng đạn đuổi theo họ suốt quãng đường. Đường Hoài An hôm nay thế nào lại đi một đôi giày cao gót, vừa rồi đi tới nghĩa trang và lúc chạy thục mạng đã khiến chân cô rất khó chịu, bây giờ lại đang tránh đạn trong rừng núi không bằng phẳng, Đường Hoài An thậm chí có thể cảm giác được máu từ trên chân cô chảy xuống.
“A!”
Đường Hoài An kêu đau một tiếng, chân phải cô giẫm phải một cục đá, chân trẹo qua một bên, cả người ngã xuống đất.
Tay cô đột nhiên tách khỏi lòng bàn tay Mạc Tư Quân, ngay lúc đó, đau thấu tâm can.
Đường Hoài An biết tình thế cấp bách, những người đó có lẽ đã đuổi kịp từ phía sau, trong lòng lo lắng đến cả giọng nói cũng bắt đầu run lên: “Chân tôi bị trẹo rồi, không thể đi được nữa... anh mau chạy đi, mau rời khỏi đây, những người đó có lẽ đã đuổi kịp rồi!”
Sau khi Đường Hoài An nói những lời này, nước mắt lập tức tuôn trào ra, không phải vì cô cảm thấy Mạc Tư Quân nhất định sẽ bỏ rơi mình, mà là bởi vì cô đột nhiên phát hiện ra, vào thời khắc nguy hiểm như vậy, điều cô nghĩ đến đầu tiên không phải là chính mình và đứa con nhỏ trong bụng, mà là... người đàn ông trước mặt.
Sự lạnh lùng, tổn thương, la hét của anh ta đối với mình… sự quan tâm như có như không của anh ta, mọi thứ trong hai năm kết hôn trở lại đây, như một cuốn phim quay chậm hiện lên trước mắt mình, nhưng mà, Đường Hoài An đã khóc không thành tiếng, vào lúc này, cô đã hoàn toàn không muốn truy cứu tại sao hôm nay Mạc Tư Quân lại bị đám người này nhắm đến, bây giờ cô chỉ mong anh thoát ra khỏi nơi nguy hiểm này, cho dù chỉ còn lại một mình cô ở đây….
Đường Hoài An cố gắng hết sức để đứng lên, nhưng cô phát hiện hai chân của mình giống như hai cục bùn, hoàn toàn không thể dùng sức.
Đột nhiên, cô cảm thấy cơ thể nhẹ đi, Mạc Tư Quân ôm cô lên, Đường Hoài An cảm thấy anh ta hoàn toàn có thể dựa vào bản năng tránh được mỗi lần nguy hiểm ập tới.
Mặc dù thêm vào trọng lượng của một người trên đôi tay, nhưng tốc độ của Mạc Tư Quân dường như không bị ảnh hưởng chút nào, anh ôm lấy cô, vừa chạy vừa trốn khỏi làn đạn quay cuồng, Đường Hoài An nghiêng ngả trong lòng của anh, cô ngước đầu lên nhìn Mạc Tư Quân: “Tốt hơn hết anh nên đặt tôi xuống, như thế này sẽ ảnh hưởng đến tốc độ của anh...”
Giọng nói và trái tim của Đường Hoài An đang run lên, bởi vì cô nói lời này thật lòng, nhưng Mạc Tư Quân không muốn tiếp nhận tâm ý của cô.
Người đàn ông đó còn không cúi đầu xuống, lạnh lùng nói: “Nếu cô còn dám nói lời nào nữa tôi sẽ quăng cô xuống dưới núi cho sói ăn.”