Đường Hoài An tỉnh lại trong bệnh viện.
Cô hôn mê ba ngày, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chói đến không mở nỗi mắt, phòng bệnh trống rỗng, không có một người.
Đường Hoài An muốn ngồi dậy, lại phát hiện toàn thân như bị bánh xe lăn qua, đặc biệt là chân phải, nhấc lên một chút liền nặng tựa ngàn cân.
Mũi chua xót, Đường Hoài An bỗng cảm thấy rất buồn cười, cô lại vì một đoạn tình cảm không đáng như vậy mà nhảy xe.
Trợ lý Mạc Tư Quân luôn canh giữ ngoài cửa bước vào: “Cô Đường, cô tỉnh rồi?”
“Ừ.”
Đường Hoài An lại hỏi: “Mạc tổng đâu?”
Sắc mặt trợ lý có chút khó xử, nhưng nhìn Đường Hoài An trên đầu quấn băng gạc, sắc mặt tái nhợt, vẫn là trả lời cô: “Mạc tổng buổi sáng nhận được điện thoại của nhân viên hộ lý, hình như bệnh tình bên cô Đường Gia Hân có chút chuyển biến, Mạc tổng bây giờ hẳn đang trong phòng bệnh của cô Đường Gia Hân.”
Đường Gia Hân?
Trái tim Đường Hoài An ngừng đập một nhịp, bầu không khí xung quanh yên tĩnh đáng sợ.
“Được...tôi biết rồi, anh ra ngoài đi.”
Quả nhiên là Mạc Tư Quân, trong lòng lúc nào cũng nhung nhớ Đường Gia Hân, ngay cả mình nhảy xe cần đưa tới bệnh viện cũng được đưa tới bệnh viện của Đường Gia Hân, nếu không phải nhờ phúc cô ta, nói không chừng mình còn không được ở bệnh viện tốt như vậy đi.
Chẳng lẽ là Đường Gia Hân tỉnh rồi?
Trong lòng Đường Hoài An vui vẻ, nếu thật sự như vậy, có phải cô có thể đi tìm cô ta hỏi rõ chân tướng chuyện năm đó rồi không, có phải oan uất trên người cô có thể rửa sạch rồi không?
Đường Hoài An càng nghĩ càng nôn nóng, hận không thể ngay lập tức xuất hiện trong phòng bệnh Đường Gia Hân!
Cô cố sức xuống giường, ngay cả quần áo cũng không kịp thay, trực tiếp mặc đồ bệnh nhân loạng choạng chạy đi, tối hôm hai năm trước đó, cô và Đường Gia Hân đều chìm vào hôn mê, mặc dù nhớ là bệnh viện này, nhưng cô không biết số phòng bệnh của Đường Gia Hân.
“Xin chào, xin hỏi phòng bệnh của cô Đường Gia Hân là số mấy lầu mấy?”
Y tá trực ban ngẩng đầu, tra máy tính một chút, lễ phép trả lời: “Phòng 309.”
“Cảm ơn.”
Trên đường đến phòng bệnh, trái tim Đường Hoài An căng thẳng như muốn nhảy ra ngoài.
Đường Gia Hân, cô phải nói cho tôi biết chân tướng, tôi không tổn thương cô, nếu vậy, Mạc Tư Quân sẽ tin tôi rồi!
Giây phút đẩy mở cửa phòng bệnh, cảnh tượng trước mắt vẫn là đâm nhói trái tim Đường Hoài An.
Đường Gia Hân sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, yên lặng nằm trên giường bệnh, tay trái gầy yếu được Mạc Tư Quân ngồi bên giường nắm chặt, Đường Hoài An thực sự không tưởng tượng nỗi, người đàn ông bình thường cao cao tại thượng, lúc này thâm tình trong đáy mắt lại có thể dịu dàng như chảy nước.
Mạc Tư Quân ngẩng đầu, nhìn thấy Đường Hoài An, lập tức trầm mặt: “Cô không ở phòng bệnh nghỉ ngơi đàng hoàng, chạy tới đây làm gì?”
Đường Hoài An kéo khóe môi khô khốc, cười cười: “Nghe nói chị tỉnh rồi, em muốn đến thăm.”
“Ai nói cho cô biết cô ấy tỉnh rồi? Dù cô ấy tỉnh rồi, cũng không cần cô đến thăm, cô lập tức rời khỏi đây ngay.”
Cô nhìn sang Đường Gia Hân, người trên giường không hề nhúc nhích.
Đường Hoài An tràn đầy thất vọng, Mạc Tư Quân lại nói.
“Thế nào, Đường Gia Hân căn bản không tỉnh, cô rất vui mừng đi? Bớt giả bộ như thất vọng lắm, cô ấy luôn không tỉnh, tội ác của cô sẽ luôn không ai làm chứng, chẳng lẽ cô không nên vui mừng sao?”
Đường Hoài An phẫn nộ: “Anh không thể hiểu lầm em như vậy! Em hi vọng Đường Gia Hân nhanh chóng tỉnh lại hơn bất kỳ ai!”
“Cô không xứng gọi thẳng tên cô ấy!” Mạc Tư Quân trực tiếp đứng dậy nắm lấy cánh tay Đường Hoài An: “Đừng quên lúc đầu cô ấy bị cô hại thành dáng vẻ gì, toàn thân đều là vết thương bị đánh, thậm bị còn bị những tên đàn ông đó – ”
Mạc Tư Quân không tiếp tục nói nữa, mặt anh phẫn nộ ngập trời, hận không thể khiến người phụ nữ trước mặt cũng thử một lần đau khổ như vậy!
Đường Hoài An cũng không muốn nghe nữa, năm đó lúc cô tỉnh lại ở bệnh viện, được thông báo Đường Gia Hân đã thành người thực vật, toàn thân cô đều chịu đả kích nặng nề, mà tất cả những điều này, nghe nói đều do cô làm.
Tiếp đó là, Mạc Tư Quân luôn thích Đường Gia Hân, đột nhiên cầu hôn cô, lời thề trên hôn lễ của anh là: “Đường Hoài An, cô hại Đường Gia Hân thành người thực vật, tôi phải hành hạ cô cả đời.”
Đường Hoài An đang nhớ lại chuyện cũ, suy nghĩ bỗng bị bác sĩ đột ngột bước vào cắt ngang.
“Anh Mạc, đây là báo cáo tình hình khôi phục dạo gần đây của cô Đường.”
Mạc Tư Quân gật đầu, nhận lấy cẩn thận xem, căn bản không lại chú ý tới Đường Hoài An bên cạnh nữa, Đường Hoài An im lặng một lát, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.