Đường Hoài An vừa dứt lời, bên tai vang lên tiếng nứt vỡ của chiếc đèn bàn rơi trên sàn!
Cô bị giật mình, xoay đầu nhìn, thì ra là Mạc Tư Quân bởi vì quá tức giận mà trực tiếp gạt đổ chiếc đèn bàn trên chiếc tủ ở đầu giường, vỏ đèn là thủy tinh, rơi trên sàn lập tức vỡ tan, sau đó đường dây điện phát ra một hai tiếng xẹt xẹt, một giây sau, cả căn phòng tối om.
Mạc Tư Quân vẫn ghìm chặt người của Đường Hoài An, khiến cô không cử động được.
Hai người ai cũng không nói chuyện, một lúc sau, mắt của Đường Hoài An cuối cùng cũng thích ứng được với bóng tối đột ngột, nhưng cô vẫn không nhìn rõ đường nét gương mặt của Mạc Tư Quân, chỉ có thể nhìn thấy con ngươi hơi sáng trong tối.
Đường Hoài An sững người trong giây lát, men rượu thật là một thứ kỳ lạ, rõ ràng khiến ý thức và trạng thái thân thể của con người trở nên vô cùng mơ hồ, nhưng lại có thể khiến ánh mắt của con người trở nên sáng như vậy.
Hồi lâu, giọng nói của Mạc Tư Quân vang lên ở phía trên cô, vừa mở miệng, mũi của Đường Hoài An càng vờn quanh mùi rượu.
“Là ông nội nói cho cô những điều này sao?”
Đường Hoài An không nói gì, đáp: “Phải.”
Cảm xúc của Mạc Tư Quân dường như đã dần dần ổn định lại, giữa hai người cách nhau một khoảng tối mơ hồ, người này cũng không nhìn rõ người kia, nhưng càng ở trong không gian mơ hồ không rõ như vậy, loại sinh vật như con người ngược lại giống như càng có thể mở ra nội tâm của mình.
“Tại sao... tại sao muốn ép hỏi tôi?”
Đường Hoài An không biết có phải mình nghe nhầm hay không, trong giọng điệu của Mạc Tư Quân mang theo một chút yếu đuốt, dẫn đến trái tim của cô rung lên.
Một người đàn ông như Mạc Tư Quân vậy mà có một ngày sẽ dùng loại giọng điệu này nói chuyện, trong lòng Đường Hoài An dâng lên một chút cảm giác kỳ lạ, anh... chắc là đã uống say rồi nhỉ? Nếu không sao có thể tỏ ra yếu đuối trước mặt cô chứ?
Đường Hoài An ở trong bóng tối trầm mặc một lúc, không có trả lời, cô đưa tay phải lên, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng nhỏ của mình, nơi đó đã từng có một sinh linh nhỏ bé, là sinh linh nhỏ bé cô mong mỏi muốn một lòng bảo vệ, nhưng nó mất rồi, nơi đó bây giờ trống không... khiến cho trái tim của Đường Hoài An cũng trống rỗng.
Cảm giác báo thù lập tức dâng lên lần nữa, ánh mắt trống rỗng của Đường Hoài An nhìn thẳng trần nhà, cô cắn răng, trong mắt đã ngân ngấn nước mắt, hồi lâu, cô mở miệng nói: “Bởi vì tôi muốn khiến anh cũng nếm thử sự đau khổ có mùi vị gì, bị người khác xé toạc vết thương có cảm giác gì!”
Đường Hoài An rõ ràng cảm nhận được cơ thể của Mạc Tư Quân ở phía trên cô cứng đờ, nhưng trong đầu cô lúc đó ong lên, ngàn vạn câu lên án đã từ trong lồng ngực nóng rực xông lên cổ họng, cô nôn nóng muốn xả toàn bộ chúng ra!
“Sao hả, anh cũng sẽ cảm thấy đau? Nhưng anh có đau bằng tôi không? Anh căn bản không hiểu...”
Dần dần, Đường Hoài An đã có lời nói năng lộn xộn.
“Tôi trân trọng đứa trẻ đó biết bao, nhưng anh thì sao? Nếu không phải là vì anh, chúng ta sẽ gặp chuyện đó ở trên núi Vân Mục, tôi cũng sẽ không mất đi con... Mạc Tư Quân...”
Tôi thật sự muốn khiến anh đền mạng.
Câu nói này bị chôn vùi trong tim của Đường Hoài An, cô cuối cùng vẫn không nói ra, bởi vì cô biết tất cả cái gọi là bồi thường đều đã không có ích gì rồi.
“Cho nên, ý của cô là cô mang thai con của người đàn ông khác? Mà tôi còn phải một lòng bảo vệ nó?”
Giọng nói lạnh lùng không mang theo chút tình người của anh đâm thẳng vào tai của Đường Hoài An, trái tim của cô không kìm được mà run rẩy, sau đó là sự đau đớn khó thể che đậy.
Bởi vì lời của Mạc Tư Quân, nửa người trên của Đường Hoài An không thể khống chế mà run rẩy, càng lúc càng mãnh liệt, hai tay túm chặt áo trước ngực, lực đạo lớn đến mức móng tay gần như muốn xuyên qua lòng bàn tay của cô.
Cuối cùng, Đường Hoài An phát hiện không ổn... loại cảm giác đau đớn đến nghẹt thở này, không phải là vì câu nói vừa rồi của Mạc Tư Quân đã kích thích đến cô.
Mà là vì bệnh của cô lại tái phát rồi.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, trong lòng Đường Hoài An dâng lên một sự sợ hãi, cô căn bản không để tâm đến Mạc Tư Quân và lời anh vừa mới nói, cô bây giờ chỉ muốn lập tức đẩy anh ra, thuốc giảm đau để ở trong ngăn kéo nhỏ trong tủ bên cạnh giường, cô bắt buộc phải lấy được.
Rõ ràng đã là mùa thu, nhiệt độ ban đêm rất thấp, nhưng bởi vì quá đau đớn, trên trán Đường Hoài An vẫn toát mồ hôi hột, cô thậm chí có thể cảm nhận rõ được mồ hôi lăn trên làn da của mình.
Cô đưa tay muốn đẩy Mạc Tư Quân ra, nhưng người phía trên lại không nhúc nhích: “Tránh... tránh ra...”
Nhìn tình hình trước mắt, Đường Hoài An biết Mạc Tư Quân căn bản không thể có ý buông cô ra, nhưng cảm giác đau đớn lại càng lúc càng dữ dội, cuối cùng, lý trí của cô bị cắn nuốt, ở trong bóng tối tìm chuẩn vai của Mạc Tư Quân, cắn mạnh một cái!
Đường Hoài An rõ ràng dùng lực rất lớn, nhưng căn bản không có nghe thấy âm thanh kêu đau trong tưởng tượng, Đường Hoài An lúc này mới phản ứng lại, là vì anh đã uống quá nhiều rượu, cảm quan đều đã bị tê liệt, cho nên căn bản không cảm nhận được quá nhiều đau đớn.
Nhưng Mạc Tư Quân lại nhìn thấy động tác Đường Hoài An cắn anh, thần sắc lập tức trở nên càng khó coi, ánh mắt của anh giống như lưỡi dao sắc đâm vào mặt của Đường Hoài An, cô dường như dự cảm được cái gì đó, vô thức đẩy mạnh anh ra lần nữa.
Nhưng vào lúc này, nụ hôn nóng bỏng hòa lẫn với mùi rượu của Mạc Tư Quân rơi trên môi của Đường Hoài An, Đường Hoài An kinh ngạc đến trợn to mắt, nhưng cảm giác đau đớn truyền đến từ trên người càng lúc càng dữ dội, cộng thêm Mạc Tư Quân đột nhiên tăng thêm sức nặng trên người cô, càng khiến cô cảm thấy không thở được.
Mạc Tư Quân giống như một con dã thú phát điên, cũng càng giống như đang cố ý trừng phạt Đường Hoài An, cái rơi trên môi cô đã không thể nói là hôn, càng giống như cắn xé, Đường Hoài An đã đau đến mức răng cũng phát run, cô chỉ biết cô bây giờ cần dùng thuốc giảm đau gấp, nhưng một thân hình to lớn như vậy đè trên người cô, cô phải làm sao...
Trong tình thế khẩn cấp, Đường Hoài An vớ được thứ gì đó rất cứng trên tủ đầu giường, không thèm nghĩ ngợi mà chuẩn bị đập thẳng về phía anh ta, vừa nhấc tay, Mạc Tư Quân lại nghoẹo đầu, cả người không nhúc nhích, hoàn toàn không có giận dữ điên cuồng như vừa rồi.
Đường Hoài An thấy vậy, cánh tay giơ lên trên không dừng lại kịp lúc.
Cô căn bản không kịp đi nhìn Mạc Tư Quân rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mà trực tiếp dùng sức đẩy anh từ trên cô ra, gần như là cuộn mình xuống giường, từ trong ngăn kéo nhỏ tìm được thuốc giảm đau, cầm ly nước ừng ực uống thuốc vào.
Cả người Đường Hoài An ngồi bệt trên sàn, hơn 20 phút sau, cô mới đưa tay mở chiếc đèn bàn khác chưa có bị Mạc Tư Quân làm vỡ lên, trong căn phòng ngủ tối om lập tức tràn ngập ánh sáng màu vàng ấm áp.
Đau đớn trên người dần dần dịu lại, trong khoảng thời gian yên tĩnh này, Mạc Tư Quân nằm trên người mãi không nói gì, Đường Hoài An đợi đến khi có thể có sức đứng dậy, từ từ đi đến bên cạnh Mạc Tư Quân liếc nhìn anh.
Tóc của anh có hơi rối, hô hấp nặng nề lại rất đều đặn, vừa rồi cơn say ập tới, cho nên ngã ra là ngủ mất.
Đường Hoài An thầm thở phào trong lòng, nếu như vừa rồi anh không có say, mà thấy cô uống thuốc giảm đau thì anh nhất định sẽ hỏi cô.
Còn may, không có.