Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 12: Chương 12: Trừng phạt từ mạc tư quân




Đường Hoài An nghe lời của Mạc Tư Quân.

Cả đời này cô cũng đừng hòng trốn khỏi cạnh tôi.

Nếu đặt trên người vợ chồng bình thường, đây là câu nói thâm tình biết bao, nhưng anh là Mạc Tư Quân, là ác quỷ, là kiếp nạn cả đời này cô không thể trốn thoát.

“Mạc Tư Quân, tôi bỗng cảm thấy anh rất đáng thương.”

Sắc mặt Mạc Tư Quân trầm xuống: “Cô nói lại lần nữa.”

Đường Hoài An cười trào phúng: “Tôi nói, tôi cảm thấy anh rất đáng thương, anh luôn miệng nói tôi hại Đường Gia Hân, nhưng anh thì sao? Anh đã xem trọng cô ấy như vậy, vậy anh có bảo vệ tốt cho cô ấy để cô ấy không chịu bất kỳ tổn thương nào sao? Hai năm trước anh không làm được, hai năm sau anh vẫn không làm được, người khác động tay chân trong bình nước thuốc của Đường Gia Hân ngay dưới mí mắt anh, anh không đi dựa vào người đàn ông trong hình để tìm kiếm manh mối, mà lại tùy tiện suy đoán là tôi, đẩy trách nhiệm lên người tôi.”

Tay bóp cổ Đường Hoài An siết chặt lại.

Đường Hoài An cố sức tiếp tục nói: “Người xấu thật sự... bây giờ không chừng đang ở góc nào đó vui mừng đâu...”

Mạc Tư Quân cười: “Được, cô rất dũng cảm, đến lúc này rồi vẫn còn cứng miệng. Như cô mong muốn, chỉ cần Đường Gia Hân tỉnh lại, tôi sẽ đưa cô tới trước mặt cô ấy, để cô ấy tận tay trừng phạt cô, sau đó, cô sẽ được tôi tận tay đưa vào tù.”

Đường Hoài An không giải thích chuyện này nữa, nước mắt lưng tròng, giọng tràn đầy trào phúng bất lực: “Cái phong độ đàn ông của anh vĩnh viễn chỉ thể hiện trên việc bảo vệ Đường Gia Hân đến vô lý, cô ta trước đây từng làm chuyện gì anh rõ ràng sao? Ba mẹ tôi đến cùng mất thế nào anh hiểu sao? Đường Gia Hân... ha, nếu chuyện đó là thật, nếu tôi và cô ta xé rách lớp tình cảm chị em này, cô ta cũng không đáng một đồng.”

Đường Hoài An liên tục sỉ nhục Đường Gia Hân, cơn giận của Mạc Tư Quân hoàn toàn bộc phát.

“Cô bây giờ nói ra những lời chửi bới Đường Gia Hân vô căn cứ này không phải chính là vì cô ghen tỵ với cô ấy sao? Cô ghen tỵ cô ấy có thể có được tình yêu của tôi không phải sao! Được, hôm nay tôi sẽ để cô biết tình yêu mà cô luôn mong muốn rốt cuộc đau khổ cỡ nào!”

Những lời trong cơn thịnh nộ của Mạc Tư Quân khiến Đường Hoài An không biết anh rốt cuộc có ý gì, nhưng trong lòng lại bỗng sinh ra cảm giác sợ hãi.

Ánh sáng trước mặt bỗng trở nên u ám, toàn thân Mạc Tư Quân ập tới, Đường Hoài An thét chói tai.

“A!”

Một giây sau, toàn thân cô liền bị Mạc Tư Quân vác lên vai.

Mạc Tư Quân chân dài, sức cũng mạnh, eo Đường Hoài An bị anh hung hăng giam cầm không thể nhúc nhích, anh lên lầu rất nhanh, đi về phía phòng ngủ, cảm giác sợ hãi kịch liệt bao trùm lấy trái tim cô.

“Anh muốn làm gì!”

Mạc Tư Quân căn bản không để ý tới cô, trực tiếp vứt cô lên giường, bàn tay to vươn tới kéo váy trên hông cô.

Đường Hoài An nhìn Mạc Tư Quân đang cởi cà vạt, mắt tràn đầy hận ý nồng đậm, cô khóc.

“Đừng như vậy...”

Đường Hoài An co rúc trốn vào giữa giường, cổ chân thon thả lại bị Mạc Tư Quân bắt lấy kéo tới trước mặt, vết thương do nhảy xe bị đụng phải, cô nhất thời đau đến hít vào ngụm khí lạnh.

Nhưng Mạc Tư Quân lại không chút quan tâm, sắc mặt anh cực kỳ lạnh lẽo, trước đây dù cô có chọc giận anh thế nào, cô cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của anh.

Vì đã về tới nhà, lại thêm vừa xuất viện, Đường Hoài An mặc quần áo ở nhà thoải mái rộng rãi, bàn tay to mang theo nhiệt độ nóng bỏng của Mạc Tư Quân từ dưới váy rộng sờ lên trên, dùng sức mơn trớn.

Đường Hoài An khóc thất thanh, kết hôn hai năm nay, cô quả thực rất muốn giao mình cho Mạc Tư Quân, vì cô yêu anh.

Trước đây cô chủ động nhiều lần như vậy, cuối cùng anh hầu như đều không chút lưu tình rời đi, nhưng lần này cuối cùng đến rồi, là Mạc Tư Quân muốn, nhưng cô lại cảm thấy ghê tởm, cô cảm thấy mình giống như một công cụ xả giận, trong sự ép bức mất đi tôn nghiêm làm vợ của mình.

Cô không bằng lòng.

Đường Hoài An khóc đỏ mắt, tay chân đấm đá Mạc Tư Quân, mở miệng mắng to, giọng như xé rách: “Mạc Tư Quân, anh khốn khiếp! Thả tôi ra!”

Mạc Tư Quân vươn tay trái cố định hai tay cô trên đỉnh đầu, mặt cô nghẹn đến đỏ bừng.

“Ha, muốn lắm còn giả bộ? Trước đây không phải còn hạ thuốc tôi sao? Cô đã muốn như vậy, hôm nay tôi sẽ thỏa mãn cô!”

Lúc nói chuyện, Mạc Tư Quân đã ra tay rồi.

Nụ hôn của anh rơi xuống, Đường Hoài An cảm thấy mình không cách nào hô hấp.

Từ từ, động tác Mạc Tư Quân ngày càng lớn.

“Đường Hoài An, đây chính là tình yêu cô muốn sao!” Mạc Tư Quân tiếp tục vào.

Đường Hoài An bị hành hạ nói không ra lời, như một kẻ đuối nước muốn bắt lấy cọng rơm cứu mạng.

Dù cọng rơm này là ác quỷ muốn đẩy cô vào âm ty địa ngục.

Nửa sau quá trình, Đường Hoài An đau đến mất đi tri giác, đến cuối cùng, cô khóc ngất đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.