Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 48: Chương 48: Truyện cười anh yêu em




Mạc Tư Quân của tối nay giống như là bị điên rồi, dường như anh có thể quen thuộc với từng điểm mẫn cảm trên người của Đường Hoài An, nhiệt độ trên môi anh nóng bỏng, nắm lấy bàn tay của Đường Hoài An, anh nhẹ nhàng mút vào, trong nháy mắt Đường Hoài An mở to hai mắt, từ đầu đến chân cơ thể cô dường như có một dòng điện chạy qua, tê tê dại dại.

Đôi môi của Mạc Tư Quân bắt đầu di chuyển xuống gần cắn cái cổ trắng như tuyết của Đường Hoài An, mỗi một ngụm gần như là muốn mạng của Đường Hoài An.

Kể từ mấy lần trước cùng với Mạc Tư Quân, Đường Hoài An cũng đã phát hiện ra vị trí tay của Mạc Tư Quân lướt qua mẫn cảm tới cỡ nào, cô không dám vùng vẫy nữa, thân thể của Đường Hoài An vặn vẹo, áo ngủ của cô đã sớm bị tụt xuống, lộ ra một nửa đầu vai trắng như tuyết.

Cô muốn kêu Mạc Tư Quân dừng lại, trong tình thế cấp bách, cô cắn lên trên bả vai rắn chắc của Mạc Tư Quân.

Một ngụm này Đường Hoài An dùng sức lực không nhỏ, có thể nghe thấy Mạc Tư Quân đau đến nỗi rên khẽ một tiếng, nhưng mà động tác tay của anh vẫn không dừng lại, ngược lại là một giây sau hai tay của Đường Hoài An bị anh nắm chặt lại đặt lên trên đỉnh đầu, bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của Mạc Tư Quân: “Ngoan, đừng làm rộn.”

Đường Hoài An không biết có phải những người phụ nữ khác cũng như thế này, nhưng mà từ trước đến nay mình không có bất cứ sức chống cự gì đối với chữ ngoan, dần dần thái độ và động tác của cô cũng đã mềm mỏng hơn.

Bàn tay to lớn mang theo vết chai mỏng của Mạc Tư Quân lại càng thêm giày xéo từng tấc da thịt của Đường Hoài An, nhiệt độ nóng hổi trên người của hai người cùng với hô hấp hòa trộn vào nhau.

“Anh yêu em..."

Mạc Tư Quân nhẹ giọng thì thầm ở bên tai của Đường Hoài An, giống như là làm nũng.

Trong lòng của Đường Hoài An hơi hồi hộp, anh yêu em... kể từ khi kết hôn hai năm đến nay, cho đến bây giờ Mạc Tư Quân chưa từng nói với cô ba chữ này, bởi vì mừng rỡ mà thân thể của cô có hơi run rẩy.

“Đường Gia Hân..."

Giống như trong mùa đông khắc nghiệt mà bị người ta dội một chậu nước lạnh lên trên đầu, trong khoảnh khắc này, hô hấp của Đường Hoài An dừng lại. Cho nên câu nói lúc nãy, chắc có lẽ là... anh yêu em, Đường Gia Hân.

Trong lòng dâng lên một cảm giác xấu hổ, Đường Hoài An giận quá hóa cười, quả nhiên vẫn là do mình không biết tự lượng sức mình à? Thế mà lại nghĩ là có thể dùng một bữa cơm ngon đã làm người đàn ông có lòng dạ lạnh lẽo như ác ma này hồi tâm chuyển ý?

Hóa ra mọi thứ đều không thay đổi, ngay cả lúc anh thân mật với mình cũng đều gọi tên của Đường Gia Hân.

Quả nhiên sau khi uống rượu sẽ nói lời thật lòng, Đường Hoài An cười lạnh một tiếng trong lòng, cô không muốn phải thân mật với một người đàn ông mà người đó lại gọi tên của người phụ nữ khác ở trong miệng, cho dù là Mạc Tư Quân thì cũng không thể. Cô không tiếp tục suy nghĩ gì nhiều, Đường Hoài An dùng hết sức lực bản thân đạp Mạc Tư Quân rơi xuống dưới giường.

Trên sàn nhà truyền đến một tiếng vang trầm thấp, không biết có phải là bởi vì tối nay anh uống quá nhiều rượu, thế mà lại không tỉnh dậy.

Đường Hoài An bị giày vò một phen, cảm giác buồn ngủ đã chạy đi không còn một chút nào, tâm trạng của cô rất bực bội, biết là mình không thể ngủ được nữa.

Cô cầm điện thoại di động trên đầu giường, nhìn đồng hồ đã là năm giờ sáng, cho nên người đàn ông này một mình uống nhiều rượu như thế?

Đường Hoài An cầm lấy quyển sách đi đến ban công, bởi vì là mùa hè cho nên mặt trời sớm lên cao, không khí ở bên ngoài tươi mát. Đường Hoài An pha cho mình một bình trà, nhàn nhã đọc sách.

Thời gian trôi qua khoảng hai ba tiếng đồng hồ, Đường Hoài An đột nhiên nghe thấy trong phòng ngủ truyền đến một âm thanh rơi xuống, cô quay đầu nhìn lại, là Mạc Tư Quân nằm trên sàn nhà đã tỉnh dậy. Có thể là không chú ý, remote điều khiển điều hòa trên chiếc bàn nhỏ bị anh vung tay rớt xuống mặt đất.

Anh buồn ngủ lồm cồm bò dậy, vuốt vuốt mái tóc rối bờ rồi đi đến chỗ Đường Hoài An ngoài ban công.

“Tại sao tôi lại ở trong phòng của cô?”

Đường Hoài An nhìn anh, cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, xem ra sau khi người này tỉnh lại thì đã quên mất những chuyện xảy ra vào tối ngày hôm qua không còn sót lại cái gì.

Đường Hoài An lười phải nói nhảm với anh, cô không định trả lời câu hỏi nhàm chán này, thế là quay đầu lại tiếp tục đọc sách.

Không ngờ tới Mạc Tư Quân lại không chịu bỏ qua, anh đặt mông ngồi xuống đối diện Đường Hoài An, có chút tức giận mà hỏi: “Tối hôm qua tôi uống nhiều rượu như thế, thế mà người phụ nữ này lại nhẫn tâm như vậy, để tôi ngủ trên mặt đất.”

Đầu óc lóe lên một cái, Đường Hoài An phản bác lại: “Là do anh không cẩn thận ngã xuống, tôi đâu có động chạm tới anh.”

“Là như vậy à?”

Mạc Tư Quân bán tín bán nghi, với lại vừa mới tỉnh ngủ, cả người đều trong trạng thái mơ màng. Đường Hoài An nhìn anh, nghĩ tới một người đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Mạc thị, lúc này lại chật vật như thế, còn bị mình đuổi xuống dưới giường.

Ban đầu cô muốn cười, nhưng mà nhớ đến tối ngày hôm qua trong lúc anh đang động tình lại gọi tên của Đường Gia Hân, trái tim của Đường Hoài An giống như bị người ta hung hăng nắm chặt.

Sắc mặt của cô lạnh nhạt: “Hình như là lúc nãy tôi nghe thấy có người ở phía dưới đang gọi anh, có thể là chị Trần kêu anh đi xuống dưới ăn sáng đó.”

“Cô không đi xuống ăn chút gì ư?” Mạc Tư Quân dựa vào cánh cửa đang được đẩy ra rồi hỏi.

Bởi vì nhớ đến chuyện tối ngày hôm qua, tâm trạng của Đường Hoài An không vui cho lắm, cô không muốn sáng sớm phải ở cùng một chỗ với Mạc Tư Quân: “Bây giờ tôi vẫn chưa đói, một lát nữa tự tôi xuống dưới ăn, anh đi xuống đi.”

Không nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Mạc Tư Quân, Đường Hoài An nghi hoặc quay đầu lại, Mạc Tư Quân cứ nhìn chằm chằm vào cô.

Trong lòng của cô run rẩy: “Anh nhìn tôi làm cái gì?”

Người kia vẫn mang theo vẻ mặt lạnh lùng: “Muốn tự tôi ra tay ôm cô đi xuống dưới hả?”

Đường Hoài An sửng sốt một hồi mới kịp phản ứng lại, cô vội vàng lắc đầu: “Không cần không cần.”

Cô ném quyển sách rồi đi xuống dưới lầu với tốc độ nhanh nhất, Đường Hoài An không muốn mới sáng sớm đã xảy ra xung đột với anh, đến lúc đó còn làm cho người giúp việc ở dưới lầu chê cười.

Đi xuống dưới lầu, chị Trần dọn thức ăn sáng lên trên bàn ăn, Đường Hoài An và Mạc Tư Quân ngồi đối diện với nhau.

“Hôm nay có sắp xếp gì không?”

Đường Hoài An nghe thấy Mạc Tư Quân hỏi, cô suy nghĩ một lát, hình như là ngày hôm nay cô có kế hoạch, chỉ có điều là cô sẽ không để cho anh biết.

Thấy được cô cố ý di chuyển chủ đề: “Từ lúc nào mà Mạc tổng lại quan tâm tôi thế?”

Mạc Tư Quân uống một ngụm sữa bò, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn cô.

Đường Hoài An bĩu môi: “Còn không phải là làm việc của công ty nữa à? Bây giờ đang là mùa hè, có rất nhiều người chọn kết hôn vào thời điểm này, đơn đặt hàng trong khoảng thời gian này rất nhiều.”

Mạc Tư Quân không nói gì nữa, xem ra anh cũng chỉ tùy tiện hỏi vài câu mà thôi.

Mặc dù trên mặt của Đường Hoài An không biểu hiện ra cảm xúc khác thường, nhưng mà đối với hành động tối ngày hôm qua Mạc Tư Quân say rượu gọi tên của Đường Gia Hân, cô vẫn cảm thấy trong nháy mắt mình bị đánh trở về nguyên hình. Có lẽ đoạn thời gian trước đó làm cho cô cảm thấy bầu không khí giữa cô và Mạc Tư Quân đã từ từ hòa hoãn hơn, đại khái có lẽ đó là ảo giác.

Những chuyện đã hình thành là thứ có làm gì cũng không xảy ra thay đổi, chỉ là hiện tại Đường Hoài An đã không còn viết tất cả cảm xúc ở trên mặt như trước kia, cô đã quen với việc che giấu những tổn thương và con người chân thật.

Sau khi ăn sáng xong, hai người tự sửa soạn riêng phần mình, đương nhiên là Mạc Tư Quân vẫn đến công ty, mà Đường Hoài An thì cố ý lề mề lề mà sửa soạn cho thật lâu. Bởi vì ngày hôm nay cô không phải là đến công ty, mà là muốn đến cửa hàng áo cưới trong thành phố đi dạo một vòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.