Newyork, năm năm trước.
Lần thứ n nhìn cảnh cha mẹ cùng nhau đi hưởng tuần trăng mật, Chung
Nhĩ Đế Tư thật không nhịn được nữa, hắn nghĩ đến em trai mình là Táp Nhĩ Đế Tư.
“Táp Nhĩ, tình trạng tập đoàn em so với anh hiểu rõ hơn, hơn nữa
những kế hoạch đầu tư do em tỉ mỉ thực hiện đã khiến tập đoàn chúng ta
trở thành tập đoàn thương mại hàng đầu, em có thể tự mình tiếp quản Đế
Tư rồi.”
Vì đã sắp xếp xong kế hoạch nên Chung Nhĩ không thể không “nhẫn tâm” mang “trách nhiệm nặng nề” này giao lại cho em mình.
Từ nhỏ Táp Nhĩ đối với con số cực kì nhạy cảm, mỗi lần hắn xem báo
cáo kinh doanh của cha mình, luôn có thể tìm ra những sai xót, cho nên
trời sinh hắn chính là một người đàn ông giỏi toan tính, quan trọng hơn
là hắn cũng có hứng thú, mà đó cũng là trách nhiệm của hắn, vì vậy để
hắn tiếp quản tập đoàn Đế Tư cũng rất hợp lí.
“Anh, anh cũng đề cao em rồi! Những phương án đầu tư kia nếu không
nhờ anh phân tích thị trường chính xác như vậy cũng không thể thành
công. Muốn mang trách nhiệm quản lý Đế Tư giao cho em………….cũng được!”
Táp Nhĩ Đế Tư cũng không cảm thấy bất ngờ khi anh hắn có ý nghĩ này, cũng không phản đối ý nghĩ của anh hắn, nhưng cũng không khờ đến nỗi
một mình gánh vác cái sự nghiệp to lớn này.
Bây giờ hắn có hứng thú, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ có hứng thú cả đời, chỉ là hắn chưa hết hứng thú mà thôi!
Bởi vì cha mẹ tình cảm sâu đậm, nên thời gian trước cha hắn, Amon Đế Tư, đã lên kế hoạch nghỉ hưu, mang theo vợ ông———–cũng là mẹ bọn hắn đi du lịch thế giới, bỏ lại hai anh em hắn với cái sản nghiệp to lớn này,
hiện tại hai anh em hắn đang vì cái trách nhiệm này mà “thương lượng”
với nhau.
Nghe vậy, Chung Nhĩ có chút vui mừng, nhưng hắn biết Táp Nhĩ dễ dàng dồng ý như vậy chắc chắn có điều kiện. Làm anh em hai mươi mấy năm,
chẳng lẻ còn chưa hiểu rõ hắn? Nhưng dù điều kiện của hắn là gì, thì đó
chắc chắn là sự thỏa hiệp tốt nhất!
“Em nói đi! Điều kiện của em là gì?” Chung Nhĩ đi qua, thoải mái ngồi trên ghế salon, chuẩn bị “rữa tai” lắng nghe.
“Năm năm tự do, có thể không xuất hiện ở công ty.”
“Là như thế nào?”
“Cũng như phương pháp cha đã làm với chúng ta, mỗi tuần anh sẽ được
tài liệu kinh doanh của tập đoàn, anh phải đưa ra quan điểm và ý kiến
của mình, còn phải cùng em tham gia những hội nghị thương nghiệp quan
trọng, nếu năm năm sau, đổi lại anh tiếp quản tập đoàn thì cũng nắm rõ
tình trạng.” Dứt lời, Táp Nhĩ buông lỏng nằm lại trên ghế salon.
“Mà em, trong năm năm này, khi nhàn nhã tự do, cũng phải nắm rõ tình hình kinh đoanh của tập đoàn, phài đưa ra ý kiến cùng phương pháp giải
quyết, tất cả những thứ này, cũng là vì năm năm sau, chúng ta sẽ cùng
quản lý tập đoàn.” Chung Nhĩ đưa ra một điều kiện khác.
“Không thành vấn đề.”
“Quyết định như vậy.”
Giao ước năm năm tự do, cứ như vậy đạt thành!“Haiz! Cuối cùng cũng chỉnh xong.”
Hạ Dĩnh cầm ba cái bóng đèn còn lại bỏ vào thùng, thở dốc một hơi, chậm rãi đứng lên, động động hai chân đã sớm tê dại.
Cô lấy xuống chiếc nón lưỡi trai trên đầu cùng chiếc mắt kính gọng
đen cực lớn trên sóng mũi, dùng ống tay áo lau nhẹ trên trán cùng chóp
mũi đang không ngừng chảy mồ hôi, lại sẵn tiện giơ cao nón quạt gió, cảm thấy thoải mái được đôi chút, sau đó lại đem những lọn tóc nhét tùy
tiện vào nón, đội nón lên.
Hôm nay là ngày bận rộn nhất trong tháng của cô, cô phải sửa chữa
lại những dụng cụ văn phòng của các khâu (bộ phận, ngành) thật tốt, sau
đó gửi lại các khâu.
Bình thường cô và đồng nghiệp Cầu An sẽ cùng làm công việc này,
nhưng hôm nay là chủ nhật, lại là lễ tình nhân, người luôn luôn có những cuộc hẹn hò như Cầu An thì làm gì có thời gian mà làm việc trong ngày
lễ tình nhân, vì vậy trong thời gian nghỉ trưa, cô không thể làm gì khác hơn đành phải chui vào trong kho hàng.
Nhưng cũng may, hiện tại cô chỉ cần thu xếp ba cái thùng này, đưa
đến các khâu theo yêu cầu, sau đó lên tầng 8 thay bóng đèn, coi như xong việc.
Hạ Dĩnh liếc mắt nhìn thời gian trên đồng hồ, không khỏi hô to: “Chết! Không kịp giờ rồi.”
Hôm nay là lễ tình nhân, buổi tối ở nhà hàng nhất định là rất đông
khách, cô phải nhanh một chút, không được kéo dài thời gian, nếu không
nhất định sẽ bị quản lý nhà hằng mắng cho.
Hạ Dĩnh vôi vàng đeo kính, bằng tốc độ nhanh nhất, lần sau cuối xác
nhận dụng cụ trong ba thùng, ngay sau đó cúi người ôm một thùng lên,
chuẩn bị đi từ tầng cao nhất xuống.
“Trời ạ! Thật là nặng.” Hạ Dĩnh vửa than vừa ôm cái thùng bước ra khõi kho hàng.
Ban ngày, ngoài công việc chính thức này ra, buổi tối Hạ Dĩnh còn
làm phục vụ cho một nhà hàng, để trả tiến thuốc cùng món nợ của cha, cô
không thể không cố gắng làm việc.
Cũng may, trải qua nhiều năm như vậy, sớm muộn gì hai phần tiền
lương này và phần tiền lương của mẹ cô, hai người sử dụng tiết kiệm, mấy tháng nữa cũng sẽ trả sạch nợ.
Năm đó, cha mang theo mẹ cùng cô, một nhà ba người từ Đài Loan vượt
qua đại dương, đến Newyork—thành phố lớn ở Mĩ, đãi vàng. Mấy năm trước
cuộc sống của bọn họ đúng là giàu có, cả gia đình sống trong một khu dân cư cao cấp, bước ra cửa là có xe đưa đón thay cho đi bộ, cuộc sống mỗi
ngày trôi qua cũng không buồn không lo.
Cho đến khi cha cô ngả bệnh, giống như tình tiết của những vở kịch
trên TV vậy, gia cảnh bắt đầu sa sút, cô là con cái, hiển nhiên phải
gách trách nhiệm chăm sóc gia đình.
Từ một căn nhà hiện đại có vườn hoa ở vùng ngoại ô chuyển thành sống trong phòng trọ, từ đi xe hơi chuyển thành đi xe buýt, tàu điện ngầm.
Từ một tiểu công chúa trong lòng cha mẹ, trở thành một nhân viên tạp vụ làm những việc vặt như lắp đặt bóng đén, đối mặt với mọi sự thay
đổi, Hạ Dĩnh.không những không trách trời oán đất mà còn học tập cách
sống tự lập.
Hạ Dĩnh cảm thấy, mỗi ngày trôi qua, dù là ở công ty hay nhà hàng,
dù phải mất hai tiếng mới về đến phòng trọ, nhưng về đến nhà có sự
thương yêu của mẹ, ở công ty và nhà hàng làm cùng các đồng nghiệp cũng
rất vui vẻ, trải qua cuộc sống như vậy, cũng rất hạnh phúc.
“Thang máy…………đợi chút………..thang máy……….chờ một chút…” Vừa mới ra
khỏi kho hàng, Hạ Dĩnh ôm cái thùng lớn nặng chừng 5,6 kí lô, chạy chậm
hướng về phía thang máy, thấy có người đang tiếng vào thang máy liền vội vàng hét lên, cũng tăng nhanh tốc độ chạy đến.
Ở lúc thang máy sắp khép cửa lại, cô vừa đúng lúc chạy đến, mang cái thùng chống lên tường, lấy một tay nhấn nút đi lên của thang máy.
Thật may vừa kịp lúc, cửa thang máy mở ra, lúc này cô mới yên tâm,
dùng bả vai cọ cọ chóp mũi đẩy cái mắt kính sắp rớt lên, sau đó mới dựa
vào cái thùng, thở hổn hển.
Hít thở chưa đến hai ngụm khí, Hạ Dĩnh liền giật mình, cửa thang máy sắp đóng, cô vội vàng ôm chặt cái thùng, bước vào thang máy.
Vừa vào thang máy, Hạ Dĩnh vẫn mang cái thùng chống lên vách thang
máy, tiếp tục thở hổn hển, ánh mắt liếc nhìn bóng dáng người đàn ông mặc âu phục đứng phía trước bàn ấn số kia, trong mắt tràn đầy bất mãn đối
với hắn.
Cô vừa mới kêu lớn tiếng như vậy, người đàn ông này không thể không
nghe thấy, vậy mà vẫn đóng thang máy, hại cô chạy muốn hụt cả hơi.
“Làm phiền anh, tầng 18. Cảm ơn!”
Mặc dù đối với hắn cực kì bất mãn, nhưng nghĩ lại một chút, người
đàn ông này cũng đâu có nghĩ vụ phải chờ cô, dù sao đuổi kịp là được
rồi, nên cô vẫn giữ phép lịch sự phải có.
“Nhân viên của Đế Tư?” Người đàn ông xoay người, đôi mắt sắc bén
nheo lại nhìn chằm chằm cô, đối với chuyện cô vừa nói ngoảnh mặt làm
ngơ, ngược lại nghiêm túc hỏi thăm thân phận của cô.
Người đàn ông này thật đẹp trai, hình như nhìn có chút quen mắt! Hình như gặp ở đâu rồi?
Nhưng hiện tại Hạ Dĩnh không rãnh để suy nghĩ, cũng không có tâm
trạng thưởng thức trai đẹp, kéo ra thẻ xác nhận đeo trên cổ bị cái thùng ép, lung lay hai cái nói: “Vâng.” Sau đó ôm tốt cái thùng đi về phía
trước hai bước, không thể trông cậy vào người đàn đàn ông tự cho là mình tài giỏi này sẽ giúp đỡ cô, chấp nhận số phận một chút, tự mình làm.
Người đàn ông này nhất định cũng là nhân viên Đế Tư, hơn nữa chức vụ chắc cũng không thấp, nhìn hắn toàn thân tỏa ra một khí thế khiến người khác không dám khinh thường, cùng cách nói chuyện kiêu ngạo đó, hắn
chắc chắn là một lãnh đạo, nhưng cũng không đến nổi không thèm đặt ai
vào trong mắt như vậy chứ?
.Có bản lĩnh thì đi ra mà dùng thanh máy dành cho các giám đốc cao cấp ở tầng 30 bên cạnh đấy.
Nhưng những thứ này bây giờ không quan trọng, cô còn một đống công
việc chờ hoàn thành, mà sao cô nhấn lâu như vậy, cái nút tầng 18 không
sáng đèn?
Thang máy hư sao?
“Thân là nhân viên Đế Tư, lại không biết đây là thang máy chuyên
dụng dành cho giám đốc cao cấp sao?” Người đàn ông lần nữa lên tiếng,
gương mặt tuấn tú cương nghị nhưng lạnh lùng, rõ ràng là biểu hiện mất
kiên nhẫn
“Tôi dĩ nhiên biết thang máy là……………..” thang máy chuyên dụng dành
cho giám đốc cao cấp, Hạ Dĩnh phát hiện điểm khác thường, đồng thời cũng phát hiện cái nút duy nhất sáng đèn là con số 36.
Đó là phòng làm việc của tổng tài!!!
Trời ạ! Hèn gì cái nút tầng 18 không sáng đén, bởi vì phải có thẻ từ chuyên dụng mới có thể muốn dừng ở tầng nào thì dừng.
Cô chẳng những vào nhầm thang máy, hiện tại người đứng phía sau cô còn là……………..
Nhớ lại những hành động vừa rồi, Hạ Dĩnh khốn khổ nhắm lại đôi mắt,
căn bản không dám quay đầu lại, hận không thể lập tức biến mất khỏi nơi
này!!
Hèn gì thấy hắn quen mắt, mặc dù đã làm ở công ty năm năm nhưng cô
chưa bao giờ gặp qua tổng tài ……….Dĩ nhiên, địa vị tổng tài của một tập
đoàn xuyên quốc gia cao quí thế nào, huống chi cô chỉ là một nhân viên
tổng hợp nho nhỏ sao có thể muốn thấy là thấy, nhưng dáng vẻ tổng tài cô cũng đã sớm xem qua ở trên báo chí, chỉ là không ngờ tổng tài lại tự
mình xuất hiện trước mặt cô.
“Tổng tài, thật xin lỗi, tôi nhất thời vào nhầm……….để không……….a….”
Hạ Dĩnh không dám làm chậm trễ thời gian của tổng tài, vội vàng nhấc cái thùng, còn dùng một chân để giúp, làm cho cô trống đi một tay có
thể nhấn nút mở cửa.
Kết quả là cửa thang máy mở ra, nhưng cô lại quên mất mình đang dồn
trọng tâm chống lên cửa thang máy, cho nên cửa vừa mở ra, cả người cô
cũng ngã về phía trước.
“Thật đau!” Một cú ngã này, khiến cả người cô nằm thẳng trên mặt
đất, chiếc nón lưỡi trai trên đầu cũng rớt ra ngoài, mái tóc dài đen
nhánh lập tức xõa xuống, mà chiếc mắt kính cực lớn trên mặt cũng trượt
xuống chóp mũi, cả người nhìn qua có bao nhiêu thảm hại thì có bấy nhiêu tả tơi, chỉ là hình như thiếu thứ gì đó?
Cái thùng nặng chừng 5, 6 kí lô trên tay cô, sao lại không thấy rồi hả?
Hạ Dĩnh quay đầu lại nhìn lên, thì thấy cái thùng đang yên ổn nằm trên tay tổng tài.
Nhất định là lúc ngã xuống vừa rồi, tổng tài đã nhanh tay lẹ mắt đón được cái thùng, nếu không những thứ trong thùng nhất định rơi tan nát
trên đất, những bóng đèn không dùng được kia cũng bị đập vỡ.
Tổng tài quả nhiên lợi hại, chỉ là nếu như hắn có thể thuận tay kéo
luôn cô, thì cái đầu gối đáng thương của cô có thể tránh khỏi đau đớn
rồi!
Ách……….hình như sắc mặt của tổng tài rất khó coi, xong đời…….
Một tay của Hạ Dĩnh nhặt lên nón, tay còn lại qua loa đẩy mắt kính
lên, cố nén sự đau đớn ở đầu gối, đứng lên, vội vàng nhận lấy cái thùng
từ trên tay của tổng tài, nhưng mà hình như tổng tài không có ý buông
tay.
Hạ Dĩnh ngẩng dầu nghi hoặc, không ngờ lại chạm vào đôi mắt lạnh lẽo, con ngươi đen khiến cô đột nhiên run rẩy.
“Ngươi là nữ?” Môi mỏng của Táp Nhĩ Đế Tư mím chặt thành một đường, vẻ mặt nghiêm nghị.
Nghe của hỏi của hắn, Hạ Dĩnh có chút ngây người.
Cô trông giống nam sao? Mặc dù càm thấy kì lạ, nhưng nhìn vẻ mặt
nghiêm túc của tổng tài, sợ đến nổi muốn phân tích cũng không dám suy
nghĩ nhiều, lập tức gật đầu trả lời, cũng không dám hỏi bất kì thắc mắc
nào.
“Nhân viên tạp vụ?”
Thảm……….hỏi cô làm khâu (ngành, bộ phận) nào, có phải muốn sa thải cô không? Hạ Dĩnh lại run rẩy gật đầu một cái.
“Công việc của nhân viên tạp vụ không thích hợp với phụ nữ.” Dứt
lời, Táp Nhĩ Đề Tư mang cái thùng trên tay giao cho Hạ Dĩnh, cùng lúc
nhấn nút đóng cửa.
Sức nặng đột nhiên xuất hiện, khiến dưới chân Hạ Dĩnh hơi lảo đảo,
nhưng ngay sau đó liền ổn định, nhưng cô cũng không coi thường câu nói
vừa rồi của tổng tài.
Ý của anh ta có phải là tính……………..
“Tổng tài, tôi……..” Hạ Dĩnh vội vã muốn giải thích, nhưng cô lại ăn phải một ‘bế môn’ canh, cửa thang máy đã sớm đóng lại.
“Tại sao lại như vậy? Không nghe người ta giải thích.” Hạ Dĩnh trừng mắt nhìn con số không ngừng chớp tắt tăng lên kia, cảm giác như có tầng tầng mây đen bao phủ.
Thở dài, lại ôm thật tốt cái thùng trên tay, bắt đắc dĩ đi vào một
cái thang máy khác, đặt cái thùng xuống đất, lại ấn cái nút tầng 18, sau đó nhìn người trong kiếng mà ngẩn người.
“Nhìn tôi không giống nữ sinh sao?” Hạ Dĩnh hỏi chính mình trong kiếng.
Trong kiếng xuất hiện hình ảnh một cô gái tóc tai lộn xôn, đeo một
chiếc mắt kính cực lớn nên sớm vứt đi từ tám trăm năm trước, bộ trang
phục liền thân (áo nối dính với quần) màu xanh đậm rộng rãi, trên mặt
còn dính đầy bụi bậm, nhìn qua không giống bà điên cũng giống kẻ lang
thang. ( =]] hơi quá )
Lại thở dài, thuận tay chỉnh lại tóc, lại buột đuôi ngựa, nhưng lần
này cô không tùy tiện nhét tóc vào nón nữa, mà trực tiếp đội nón lên,
nhìn qua như vậy, trông có vẻ giống người chuyển phát nhanh.
Ai~~~~ nhưng so với việc có thể khó giữ lại công việc, thì chuyện bị nhận lầm là nam chỉ là chuyện nhỏ, đối với cô mà nói hoàn toàn không có gì phải đau khổ!
Đ-I-N-G! Đến tầng 18 rồi, thôi! Cứ làm việc cho tốt đi! Hạ Dĩnh khom người, ôm lấy cái thùng, giữ vững tinh thần làm việc.
——-@@@——
“Hả? Tổng tài lại nhìn không ra cậu là nữ?” Trong phòng họp trống trãi rộng lớn , Cầu An bất ngờ, kinh ngạc hét lớn.
Hạ Dĩnh đang đặt cái thang gánh ở trên vai xuống, nghe được phản ứng của Cầu An, tức giận hất mặt nói:
“Trọng điểm trong lời nói của mình là có khả năng mình sẽ mất việc
làm, không phải là tổng tài có nhận ra mình là nữ hay không, được chứ?”
Dứt lời, Hạ Dĩnh liền leo lên cái thang, chuẩn bị bắt tay vào việc gỡ ra những bóng đèn bị hư.
Thứ sáu tuần trước xảy ra sự việc kia, khiến thời gian nghĩ cuối
tuần của cô trôi qua cũng không được bình thường, chỉ sợ hôm nay vào
công ty, lại phải thu dọn đồ đạc trở về nhà.
Cũng may cả buổi sáng trôi qua, mọi việc đều như bình thường, cô còn đặc biệt chạy đến phòng nhân sự, xác định không có bất cứ chỉ thị nào
đối với cô, nhưng cô còn chưa biết đây có phải là ‘yên lặng trước cơn
giông’, hay thật là ‘sau cơn mưa trời lại sáng’ ?
Chỉ là việc Táp Nhĩ Đế Tư hoài nghi về giới tính của cô, nói không thèm để ý……….là gạt người!
Trước kia mọi người nhìn thấy cô, cũng sẽ khen cô xinh đẹp, chẳng
bao lâu sau, cô giờ đây lại trở thành cái bộ dạng khiến người ta không
thể phân biệt được nam hay nữ rồi sao.
Thật bi ai!!!
Cầu An đứng bên cạnh tiếp nhận bóng đèn hư do Hạ Dĩnh chuyển xuống,
sau đó lại lấy bóng đèn mới giao cho cô, vừa phản bát cãi lại, nói: “
Trọng điểm này không phải tốt sao?”
Nhưng Hạ Dĩnh cũng không vội nhận lấy, mà vẻ mặt nghi hoặc hỏi Cầu An: “Vì sao?”
“Bởi vì tổng tài sẽ không vì chuyện cậu vào nhầm thang máy mà sa
thải cậu, trừ khi……….cậu có mục đích khi vào nhầm thang máy.” Dáng vẻ Cầu An dò xét.
“Là như thế nào?”
“Cậu quên ‘sự kiện Khang Ni’ ở ba tháng trước rồi sao?”
“Khang Ni? Cô ấy là ai? Thuộc khâu (bộ phận, ngành) nào?” Hạ Dĩnh
nhận lấy bóng đèn cầm trong tay tiếp tục công việc, thuận miệng hỏi,
nhưng mà, cô có cảm giác, Cầu An lại bắt đầu ‘thao thao bất tuyệt’ muốn
phát biểu rồi.
“Trời ạ! Mình đã từng nói qua với cậu rồi mà.” Cầu An ngẩng dầu liếc Hạ Dĩnh một cái, cô đã quên cái người này chỉ cần là việc không dính
dáng đến mình, sẽ không tốn hơi sức, phí phạm đặt vào những vấn đề đó.
“Thôi, thôi, mình nói lại lần nữa cho cậu, cô Khang Ni………….”
“Cậu vừa nói, mình vừa làm việc, chúng ta chỉ còn nửa tiếng thôi.”
Phòng họp này nửa tiếng sau sẽ mở cuộc họp, mà bọn họ còn 10 cái bóng
đèn vẫn chưa thay xong, Hạ Dĩnh không quên nhắc nhở.
“Biết biết, mình sẽ nói ngắn gọn, vừa nói vừa làm.” Đền một vị trí
khác, Hạ Dĩnh lại leo lên thang, Cầu An cũng nhanh chóng đưa bong đèn
lên, song tiếp tục nói: “ Khang Ni là nhân viên của phòng tài vụ, mới
đến công ty được nửa tháng, nhưng cô ấy không giống với chúng ta vì kiếm tiền mà đến làm việc tại công ty, mục đích của cô ta là muốn từ ‘chim
sẻ biến thành phượng hoàng’ trong những phượng hoàng, muốn trở thành
tình nhân bên cạnh tổng tài, tốt nhất là lắc mình một cái có thể trở
thành tổng tài phu nhân thì càng tốt, cho nên bước đầu tiên là phải để
tổng tài biết đến cô ta.”
“Không phải cô ấy mượn việc vào nhầm thang máy làm cớ chứ.” Hạ Dĩnh leo xuống cây thang dài, tùy tiện suy đoán nói.
“Không sai, cô ta…………..”
Ầm! đột nhiên vang lên, truyền đến một tiếng đóng cửa, khiến Hạ Dĩnh và Cầu An kinh hãi đồng loạt nhìn về phía cửa phòng họp, lo lắng cuộc
họp diễn ra sớm hơn hả?
“Là……văn phòng bên cạnh sao?” Hạ Dĩnh vuốt ngực nói, cũng may lúc
này cô không đứng trên cái thang, nếu không nhất định sẽ sợ đến té ngã
không chừng.
“Thời gian còn chưa đến mà!” Cầu An nhìn đồng hồ đeo tay một cái, an tâm, tiếp tục ‘sự kiện Khang Ni’ vẩn chưa nói xong.
“Cô ta cố ý chờ tổng tài ở bãi đậu xe, muốn giả tạo, khiến tổng tài
tin tưởng là cô ta không phải cố ý vào nhầm thang máy, sau đó đi đến mục đích tiếp cận tổng tài.
Hừ! cô ta cũng không nhìn lại xem tổng tài là nhân vật nào, có dạng
phụ nữ nào anh ta chưa từng chơi đùa, chưa từng hiểu biết qua, cái dạng
thủ đoạn nhỏ nhoi này làm sao tổng tài không nhìn thấu, huống chi anh ta ghét nhất là loại người này, cho nên không nói một lời, ngày đó làm cho cô ta về nhà của cô ta luôn.”
“Vậy ngày kia tổng tài không có đuổi mình về nhà, có phải ý là mình sẽ không bị anh ta sa thải?”
“Đúng, cũng không đúng.”
“Cái gì bảo là đúng hay không?” Hạ Dĩnh khiêng cái thang khó hiểu, quay đầu hỏi Cầu An đang ôm bong đèn.
Cầu An tỉ mỉ đánh giá Hạ Dĩnh từ đầu đến chân, sau đó buông tiếng
thở dài, lắc đầu nói: “Cậu nhìn bộ quần áo này, ngay cả so với mình còn
thua kém, huống chi là những người phụ nữ cao gầy, xinh đẹp lại khiêu
gợi vây quanh ở bên cạnh tổng tài? Dựa theo tiêu chuẩn phụ nữ của tổng
tài, thì cũng không có gì lạ khi tổng tài không nhìn ra cậu là nam hay
nữ, dù sao, có người gái nào lại ăn mặc như hàng bị ế, mà còn đi quyến
rũ đàn ông chứ!”
Cầu An vừa phê bình, cô vừa đưa ra chút khẳng định, cô khẽ trêu đùa
mái tóc ngắn xinh đẹp của mình, trên mặt là loại phấn trang điểm thịnh
hành nhất của mùa đông năm nay, mặc dù trên người đang mặc đồng phục
của nhân viên tạp vụ, nhưng cô biết điều chỉnh lại, khiến những đường
cong duyên dáng lộ ra không chút bỏ sót.
Cô nghiêng đầu nhìn Hạ Dĩnh một cái, vẫn là mái tóc dài lộn xộn như
cũ, vẫn là mang chiếc kính ‘con nhái lớn’ buồn cười trên mặt, trên người mặc bộ đồng phục mà tựa như đang trùm mảnh vải bố, chỉ là bên hông buột sợi dây, không hề có đường cong nào đáng nói, một bộ dạng quê mùa.
“Tốt nhất là như thế! Nếu như muốn mình đi câu dẫn đàn ông mà giống như tổng tài, mình thà làm hàng ế!”
Nếu như mọi thứ đúng như Cầu An nói, Táp Nhĩ Đề Tư hoài nghi về giới tính của cô, là vì tiêu chuẩn của hắn đối với phụ nữ quá cao, cô như
vậy hoàn toàn không có gì tốt phải đề ý đến.
Ít nhất trong mắt của người bình thường, mọi người đều biết cô là
nữ, nếu không sao Mike lại thích cô, đồng nghiệp ở nhà hàng sao lại mãi
nghĩ cách giúp cô nối dây tơ hồng?
Hơn nữa cô cũng chưa từng nghĩ đến dùng vẻ ngoài đi quyến rũ ánh mắt của đàn ông, đặc biệt là kẻ ăn chơi có tiếng, Táp Nhĩ Đề Tư khiến rất
nhiều phụ nữ quỷ dưới quần của hắn, cô chỉ hi vọng hắn không sa thải cô
là tốt rồi!
Ngoại trừ kiếm tiền trả nợ ra, đàn ông, cô cũng không có tâm tư mà
đi quản hắn, cho nên……………..cô không ngại duy trì tình trạng như hiện
tại.
“Vì sao? Chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ đền, ảo tưởng cũng tốt, mơ mộng cũng được, có ngày có thể bay lên ngọn cây trở thành tổng tài phu nhân
sao?” Cầu An ngăn lại Hạ Dĩnh đang muốn leo lên thang, vẻ mặt khó hiểu,
không thể tưởng tượng được mà hỏi.
Có người phụ nữ nào có thể kháng cự lại người đàn ông anh tuấn lại
giàu có như Táp Nhĩ Đề Tư? “Cái này còn cần suy nghĩ sao?” Hạ Dĩnh không cho là đúng trả lời: “Phòng làm việc của chúng ta ở tầng 6, văn phòng
của tổng tài ở tầng 36, bây giờ còn kém 30 tầng lầu, một trên trời, một
dưới đất, tựa như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn sẽ không bao giờ
giao nhau, huống chi bây giờ chúng ta đang ở Newyork, không phải ở trong vương quốc cổ tích, nghĩ nhiều như vậy làm gì?”
Lại nói, sáng sớm cô cũng cần phải đi làm, chiều tối cũng cần phải
đi làm, mỗi ngày về đến nhà, nằm xuống giường là ngủ liền, đại não làm
gì có thời gian mà nghĩ đến mấy chuyện ‘đầm rồng hang hổ’ này.
Nếu như Newyork là một thành phố được toàn thế giới coi trọng là
thực tế nhất, tồn tại một bạch mã hoàng tử như trong cổ tích, vậy năm
năm trước cô đã sớm gặp được.
Cầu An hoàn toàn đồng ý với cách nói của Hạ Dĩnh, dù sao cô cũng
sống ở Newyork mười năm rồi, gặp qua không ít vẻ mặt của hiện thực,
nhưng còn chuyện cổ tích lãng mạng như đồng thoại thì một lần cũng chưa
thấy qua.
Chăm chú nhìn bóng lưng Hạ Dĩnh từng bước một leo lên thang, Cầu An không nhịn được muốn biết một chuyện.
“Hạ Dĩnh, nếu như……mình nói nếu như, nếu như ngày đó tổng tài nhìn
thấy cậu liền yêu cậu, muốn xông vào thế giới của cậu, cậu sẽ làm như
thế nào?”
Mặc dù nhìn trang phục Hạ Dĩnh mặc người, có thể khiến Táp Nhĩ Đế Tư vừa nhìn thấy liền chung tình là tỉ lệ cực kì nhỏ bé, nhưng trên thực
tế, nếu Hạ Dĩnh không đeo cái ‘mắt kính trông như con nhái lớn’ kia, có
khuông mặt nhỏ nhắn trắng nõn không khuyết điểm, một đồi mắt đẹp long
lanh lóng lánh, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi xinh xắn hồng thuận, mà dáng người được trùm trong ‘mảnh vài bố’ kia, mặc dù không nóng bỏng nở
nang, nhưng cũng vừa phù hợp, chỉ cần cô chỉnh trang thêm chút, ngay cả
bọn họ còn yêu thích người con gái Châu Á xinh đẹp này, thì huống chi là đàn ông!
Hạ Dĩnh ngồi trên đỉnh của cái thang dài, trừng lớn đôi mắt, không
dám tin mà nhìn Cầu An nói: “Cậu điên rồi à! Sao lại có cái ý nghĩ kì
quái này? Không phải cậu nói mình giống trông như hàng bị ế, thế nào còn hỏi mình câu hỏi quái dị này?” Không để ý đến Cầu An, Hạ Dĩnh bắt tay
vào việc lắp lại cái bóng đèn cuối cùng.
“Mình biết câu hỏi này rất kì quái, nên mới nói là ‘nếu như’. Thế
nào! Nói mau, cậu sẽ làm thế nào? Có phải cũng sẽ yêu anh ta hay không?
Từ đó bạch mã hoàng tử cùng công chúa Bạch Tuyết trải qua những ngày vui vẻ hạnh phúc?”
Cầu An ép hỏi.
“Sẽ không!” Hạ Dĩnh nói như đinh đóng cột: “Tương lai của mình tuyệt đối không có khả năng xuất hiện cái tên ‘Táp Nhĩ Đế Tư’ này, nếu tình
hình giống như cậu nói xuất hiện trong thế giới của mình, mình sẽ hung
hăng đá anh ta ra khõi ác mộng của mình, đá ra khỏi tương lai của mình,
ra khỏi thế giới của mình.”
Không phải là cô tự cao, mà là cô biết mình đang sống trong một thế
giới thực tế, một người đẹp trai, giàu có lại là tổng tài của một tập
đoàn, một người là nhân viên nhỏ không đáng nhắc đến như cô, vĩnh viễn
cả hai cũng không thể gặp nhau .
Cho dù Thượng Đế có muốn trêu chọc cô, để hai người họ vốn là hai
đường thẳng song song có ngày giao nhau, vì muốn toàn vẹn thoát khỏi trò đùa này, cô nhất định phải dốc toàn lực vượt qua điểm giao này, nếu
không……….
Cô nhất định sẽ bị thịt nát xương tan!
Ầm! không báo trước, cửa phòng họp đột nhiên bị mở ra, một người
toàn thân mặc bộ đồ công sở màu đậm, vẻ mặt của thư kí nghiêm túc trên
tay cầm một xấp tài liệu bước vào, nhìn hai người bị khiếp sợ chỉ nói
một câu: “Chỉ còn 5 phút, hai người nhanh tay một chút.” Nói xong, lập
tức vào một cánh cửa khác ở phía sau Cầu An.
“Ôi! Đột nhiên chạy vào như thế, muốn hù chết người hả!” Cầu An giảm nhẹ âm lượng, nhỏ giọng oán trách, chỉ sợ thư ki cách một cánh cửa sẽ
nghe được.
“Đúng a!” Hạ Dĩnh cũng giảm nhẹ âm lượng, vuốt ngực, cô còn tưởng
người đi vào là Táp Nhĩ Đế Tư, làm hại trái tim của cô suýt chút nữa
quên đập, sợ hắn nghe thấy những lời vừa rồi cô đã nói.
Mặc dù lời cô nói là sự thật, nhưng bị người có liên quan nghe được, bao giờ cũng có chút xấu hổ!
Sau khi Hạ Dĩnh ổn định xong, cô đang chuẩn bị xuống thang, lại vô
tình thấy cánh cửa lúc nãy thư kí vừa đi vào được mở ra, người xuất
hiện, ngoại trừ vị thư kí vừa rồi còn có hai người đàn ông, mà một trong hai người đó là………..
“Tổng ….tổng tài!” đột nhiên gặp Táp Nhĩ Đề Tư, Cầu An chỉ có thể há hốc miệng, ngẩn người tại chỗ. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Táp Nhĩ Đề Tư ở khoảng cách gần như vậy, hắn…………….thực sự rất anh tuấn nha!
Ầm!
“Ai~~~”
Một thứ gì đó có vẻ nặng rơi xuống mặt đất tạo nên tiếng vang, đồng
thời cũng xuất hiện tiếng rên rỉ yếu ớt khiến mọi người có mặt chú ý đến một người!
Thật ra là Hạ Dĩnh và Táp Nhĩ Đế Tư bất chợt bốn mắt giao nhau,
trong lúc kinh hãi thì trọng tâm không được ổn định, trực tiếp rơi xuống đất, té đau cái mông của cô.
“Hạ Dĩnh, cậu không sao chứ?” Cầu An vội vàng chạy đến bên cạnh Hạ Dĩnh, ngồi xổm xuống hỏi thăm.
“Mình không sao.” Làm sao mà không có gì cho được? nhưng mà hiện tại không phải là lúc xót xa cho cái mông, Hạ Dĩnh không thể làm gì khác
hơn là cố gắn chịu dựng, cô loáng thoáng cảm thấy ánh mắt của Táp Nhĩ Đế Tư hình như không có rời khỏi người mình, có lẻ do bản thân cô nghĩ quá nhiều, nhưng cô cũng không có can đảm ngẩng đầu để xác nhận cảm giác
của mình.
Lỡ như hắn nhớ lại cô là ‘cô gái’ vào nhầm thang máy lần trước, lại
té chổng chân lần nữa, rồi cảm thấy cô không thích hợp với công việc của nhân viên tạp vụ, vậy thì thảm rồi.
Phải rồi, những lời cô nói lúc nãy, không biết hắn có nghe được hay không? Hi vọng là không có.
“Hai vị, chúng tôi phải họp rồi.”
Thư kí vừa mới nói xong, giám đốc ở các khâu liền liên tục tiến vào, Hạ Dĩnh và Cầu An không một chút ngừng nghĩ, lấy tất cả mọi thứ, bước
nhanh ra khỏi phòng họp.
“Thật không ngờ một cô gái xấu xí mang mắt kính to như mắt con nhái
kia nói chuyện lại không biết ngượng, còn xem thường việc một tổng tài
như cậu tiến vào cuộc sống của cô ta a!”
Gaye Cregar, là bạn học ở thời đại học của Chung Nhĩ và Táp Nhĩ,
hiện đang là trợ lý đặc biệt cho Táp Nhĩ, liếc nhìn Hạ Dĩnh một cái, ở
bên cạnh Táp Nhĩ phê bình.
Tất cả những gì hai cô nói vừa rồi, đều bị Táp Nhĩ đứng ở cửa nghe rõ ràng không xót một chữ!
“Mắt kính con nhái kia thực sự nên ‘vứt đi’.” Táp Nhĩ nhàn nhạt trả
lời một câu, lập tức tiến nhanh về phía vị trí ngồi cao nhất trên bàn
hội nghị.
Gaye mất 2 giây nghiền ngẩm câu Táp Nhĩ vừa nói, liền tức tốc đi
theo bước chân của hắn, giọng điệu tràn ngập tò mò có chút mong chờ được xem kịch vui: “Nói vậy, cậu không thừa nhận là cô ta xấu sao? Thế nào,
có hứng thú để cô ấy đá cậu ra khỏi cuộc sống của cô ấy sao?”
Đối với những chuyện Táp Nhĩ không có hứng thú, dù cho người ngoài
có dùng hết tất cả các cách gì đi nữa, cũng không nhận được một tia chú ý của hắn, nhưng đối với những chuyện hắn có hừng thú, dù cho là gì, cũng nhất định không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Cho nên điều quan trọng nhất bây giờ là cần phải biết, đối với sự việc này, Táp Nhĩ ‘hứng thứ’ được bao nhiêu?
“Lát nói tiếp! Bắt đầu họp.” Táp Nhĩ không có bất gì biểu hiện gì
trả lời Gaye một câu, ngay sau đó bắt đầu tập trung vào cuộc họp.
Gaye giống như bong bong cao xu bị xì hơi, ngồi ở bên cạnh Táp Nhĩ,
cùng hắn làm việc nhiều năm như vậy, anh ta vẫn khó có thể từ trên gương mặt anh tuấn cao thâm khó lường của Táp Nhĩ, tìm ra một chút ý định của hắn.
Anh ta thực sự hi vọng ‘cô gái mang mắt kính trông như con nhái’ kia có thể khiến Táp Nhĩ hừng thú, bởi anh ta thực sự không thể tưởng tượng được trong cuộc sống này, có người phụ nữ nào có thể kháng cự được mị
lực của Táp Nhĩ, quan trọng là người phụ nữ khiến Táp Nhĩ thấy thú vị,
làm thế nào có thề đá hắn ra khỏi thế giới của cô?
Đây nhất định là một vở kịch đặc sắc và hấp dẫn!