Rất đẹp, thật sự rất đẹp.” Vừa thấy Hạ Dĩnh xuất hiện trong bộ quần áo, nhà tạo mẫu Gucci lập tức phát ra lời tán thưởng.
Hạ Dĩnh mặc trên
người bộ lễ phục màu rượu đỏ, bả vai mảnh khảnh của cô lộ ra xương xanh
gợi cảm, thiết kế ngực thấp làm cho người ta mơ màng cảm thấy bộ ngực
như ẩn như hiện, chất liệu vải tơ tầm ôm sát thân người, làm lộ ra mọi
đường cong lung linh duyên dáng của cô không chút bỏ sót.
“Tôi không muốn mặc loại trang phục này!” Đôi mắt quyết rũ của Hạ Dĩnh có màu gõ mun, đang hừng hực lửa giận.
Từ lúc bị áp chế
bắt vào phòng tạo hình, cô luôn bị người ta thao túng, thoáng cái giữ
lấy tóc cô, thoáng cái lại bôi bôi trét trét lên mặt cô, không một ai để ý đến ý muốn của cô. Cô ra sức giãy dụa, nhưng mà, dường như bọn họ đã
sớm biết nên đã đưa ra biện pháp ép cô phải thỏa hiệp, chính là uy hiếp
cô—–không phối hợp, ngày mai cùng khỏi cần phải làm việc.
Cứ như vậy, cô để cho bọn xâu xé, hành hạ hết một tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, dưới sự uy hiếp của bọn họ, cô bất dắc dĩ thay bộ lễ phục này, nhưng không ngờ lại quá hở như vậy.
“Không, không.”
Gucci đi về phía trước, kéo hai tay của Hạ Dĩnh đang che trước ngực ra,
sửa sang lại kiểu tóc đẹp cổ xưa có chút phức tạp,cũng mang mấy lọn tóc ở hai bên mang tai của cô xỏa xuống vai, lại ở cần cổ cô thắt lên một
chiếc khăn lụa màu đỏ nhạt, thế này có phải tốt hơn nhiều hay không?
Có khăn lụa hống làm đẹp, càng khiến cả người cô phát huy sự hấp dẫn đến tận cùng.
“Thế này có khá
hơn bao nhiêu đâu! Anh muốn tôi bị lạnh chết à!” Đối với vẻ luôn cho là
đúng của Gucci, Hạ Dịnh không chút tán thành.
“Không lạnh không lạnh! Hội trường có máy sưởi, tuyệt đối không lạnh, cô xem chính mình
trong gương đi, thật sự là vô cùng xinh đẹp!”
Gucci xoay cả
người của Hạ Dĩnh, để cô đối diện với mặt gương, lại lấy một bộ hoa tai
kim cương được cắt tỉ mỉ, chói cả mắt đeo vào tai cô, dưới chân lại mang đôi giày cao gót cao ba phân, biến Cô bé lọ lem trở nên xinh đẹp hơn
đến đây là chấm dứt.
Cả người Hạ Dĩnh
đứng trước gương, không thể tin được mà nhìn kĩ chính mình trong gương.
Bóng dáng người con gái xinh đẹp trong gương là mình sao?
“Tổng giám đốc
thực sự có ánh mắt tốt, không chỉ chọn trang phục đẹp, chọn người lại
càng đẹp, dĩ nhiên tôi tạo hình lại càng không thể nói.” Gucci cũng
không quên khen ngợi chính mình một phen.
Khi hắn lấy ra
cái mắt kính khiến người ta nhìn thấy phải quay đầu bỏ đi của Hạ Dĩnh,
hắn lập tức liền giật mình người con gái xinh đẹp trước mắt không cần
phải tốn quá nhiều công sức tạo hình, chính là một đôi mắt sáng như khối ngọc xinh đẹp, không chút nào giống với lời trợ lý nói, cần phải chỉnh
hình mới có thể thở thành mỹ nữ.
Nhìn Hạ Dĩnh trong gương giống như Hoa Tường Vi nở rộ, Gucci đột nhiên lóe lên ý tưởng……….
“Có một hãng quảng cáo nước hoa, cô nhất định vô cùng thích hợp, cô có hứng thú hay không….”
“Anh nói cái gì?” Hạ Dĩnh không dám tin điều cô nghe được, vì thế nghiêng người, muốn Gucci nói rõ.
“Tôi nói cô có hứng thú với việc chụp quàng cáo nước hoa hay không, tiền công rất….”
“Tôi ghét nước
hoa.” Hạ Dĩnh không kiên nhẫn trực tiếp cự tuyệt Gucci: “Tôi muốn biết
bộ lễ phục trên người tôi là do Táp Nhĩ Đế Tư chọn? Tôi cũng là được anh ta chọn sao? Lời anh nói đều là sự thật sao?”
“Phải…” Hỏng bét! Trợ lý dặc biệt căn dặn không thể nói! Gucci không kịp ngậm miệng, chỉ còn biết chán nãn vỗ trán mình.
“Anh ta có ý gì
hả? chẳng lẻ…” Đúng như lời Cầu An nói, Táp Nhĩ Đế Tư lấy những lời nàng nói đó, trở thành thư khiêu chiến với hắn.
Trong lúc Hạ Dĩnh đang suy nghĩ thì cửa phòng được mở ra, trợ lý Gaye đi vào.
“Xong chưa? Tổng giám đốc đang đợi…”
Vừa thấy Hạ Dĩnh, đôi mắt Gaye lập tức mở lớn, trong mắt viết đầy những kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.
“Anh ta đang ở đâu?” không đợi Gaye trả lời, Hạ Dĩnh tự mienh2 vén làn váy lên, đi về phía hội trường.
“Cô ấy….cô ấy
thật sự là người…..người mang kính to trông như con ếch sao?” Gaye không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Hạ Dĩnh, cho đến khi cô khuất bóng ở trước
mắt, mới giật mình chỉ vào cánh cửa hỏi: “Không thể giả được, hơn nữa cô ấy chẳng hề xấu xí, thật là một cô gái đẹp nhu ngốc!” Gucci đi đến bên
cạnh Gaye, đối với việc bản thân tạo ra cô gái đẹp, tương đối có lòng
tin.
Chỉ tiếc hắn
không thích phụ nữ, bằng không nhất định sẽ yêu cô. Ai~~~ Tổng giám đốc
thì không yêu tới, con gái đẹp thì hắn lại không muốn đụng vào, Gucci
liếc mắt nhìn Gaye.
Mặc dù trợ lí
thua kém Tổng giám đốc một bậc, nhưng cũng rất đẹp trai, không biết anh
ta….tay của Gucci không tự giác mà bò lên cánh tay của Gaye, di chuyển.
Gaye cảm nhận
được hành động của Gucci, một trận da gà nổi lên, anh vội vàng lui một
bước. đối với sợ thích của Gucci, anh thật sự quá hiểu rõ.
“Phải….thật là xinh đẹp, tôi đi theo nhìn một chút.” Nói xong, anh lập tức trốn khõi ‘ma chưởng’ của Gucci.
“Ghét! Dạo này, soái ca sao lại không thích đàn ông?” Gucci dậm chân, giọng trách mắng. (@@)
———@@@———
Vừa bước vào hội
trường, phía bên trong đông nghẹt người, Hạ Dĩnh mang theo ngọn lửa tức
giận bước vài bước, vẫn như cũ không tìm thấy người chủ trì, nhưng cô
vẫn không từ bỏ vẫn kéo căng cổ mà tìm trong biển người.
Chỉ là cô vừa
xuất hiện, không khí hội trường vốn là nào nhiệt, tiếng người nói ồn ào, dần dần trở nên không thua yên tĩnh, cô liền trỡ thành tiêu điểm trong
ánh mắt của mọi người, tất cả đàn ông ở đây kinh ngạc với vẻ đẹp của cô, còn phụ nữ thì không thể tin được cô chỉ là một phục vụ bề ngoài xấu
xí.
Đột nhiên, cả hội trường lần nữa lâm vào một mảng tối đen, một cột ánh sáng lại lần nữa
chiếu xuống người cô, lúc Hạ Dĩnh đang thích ứng với ánh sáng đột nhiên
xuất hiện này thì một tiếng nói âm trầm mạnh mẽ của người đàn ông vang
lên.
“Lạc đường sao? Cô bé lọ lem của ta.”
“Anh…” Hạ Dĩnh quay đầu liền nhìn thấy Táp Nhĩ, lúc đang chuẩn bị lên tiếng chất vấn, giọng nói lại bị tiếng míc-rô lấn át.
“Quí vị, chúng ta hãy nhiệt liệt hoan nghênh hoàng tử cùng cô bé lọ lem.” Trên khán đài,
Gaye nhìn mọi người giới thiệu một đôi nam anh tuấn nữ xinh đẹp ở dưới
khán đài nhìn qua có vẻ như đang thâm tình mà chăm chú nhìn đối phương.
Nhưng sự thật, cô gái xinh đẹp đang nổi trận lôi đình, hận không thể
dùng một đấm gỡ xuống hủy đi nụ cười đắc ý đang giương trên khóe môi của người đàn ông anh tuấn.
“Kích động như vậy? Muốn tôi sao?” Táp Nhĩ đến gần Hạ Dĩnh, giọng điệu thì thầm trêu chọc nói.
“Muốn! Muốn đập chết anh!” Hạ Dĩnh nghiếng răng nghiếng lợi nói, định tiếp tục mắng hắn thì tiếng nhạc du dương vang lên.
“Mọi người đang chờ chúng ta khiêu vũ đấy!” Táp Nhĩ đưa tay làm động xin mời cùng chờ đợi.
“Tôi không giỏi…..” Hạ Dĩnh muốn từ chối, nhưng vừa mở miệng đã bị Táp Nhí dùng ánh mắt cảnh cáo làm cho phải ngậm miệng.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu! Hạ Dĩnh miễn cưỡng duỗi tay ra: “Tôi không biết khiêu vũ!”
“Không sao, dạy
phụ nữ khiêu vũ là vinh hạnh của đàn ông.” Táp Nhĩ kéo Hạ Dĩnh lại gần
mình hơn, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng khiêu vũ.
Một hành động này, lập tức khiến mọi người ở tại đây liên tục kinh hô.
Trong nháy mắt
Táp Nhĩ đến gần, Hạ Dĩnh cũng cứng lại rồi, cô cảm thấy co một dòng điện cực mạnh chạy tán loạn trong cơ thể mình.
Bàn tay dày của
hắn thực nóng quá, thắt lưng bị hắn ôm, dương như muốn in lại dấu ấn ở
đó. Hạ Dĩnh cảm thấy cũng bởi vì hắn đến gần mà thân thể không kiềm nén
được run rẩy.
Trời ạ! Cô làm sao vậy, coi như chưa từng cùng đàn ông khiêu vũ, nhưng cũng không cần thiết giống như thiếu nữ lần đầu yêu…..
Lần đầu yêu? Trời a! lúc này cô nên nghĩ xem đến cùng là có chuyện gì xảy ra, chứ không
phải ở đây nghĩ có hay không có. Hạ Dĩnh nhíu mày, trong lòng tự trách
mình.
“Tôi…” nhưng lúc cô ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt anh tuấn như cười lại như không cười của Táp Nhĩ Đế Tư, cô lại mất hồn rồi.
“Muốn tôi nói lời ngọt gì?” Táp Nhĩ Đế Tư trêu chọc nói, trong mắt tràn ngập hứng thú.
Từ lúc cô bước
vào hội trường, tầm mắt của hắn cũng chưa từng rời khỏi người cô. Cô so
với trong tưởng tượng của hắn xinh đẹp hơn, tựa như một đóa hoa hồng có
gai đang nở rộ, như kiếm đã rút khỏi vỏ chuẩn bị đâm người, mà hắn tin
chắc, đóa hoa hồng nhiều gai này, người muốn đâm khẳng định là hắn!
Này nói khoác mà
không biết ngượng, đồ heo đất da mặt siêu dày! Hạ Dĩnh cực kì tức giận,
trong một lúc bước sai nhịp chân, không cẩn thận giẫm lên trên chân của
Táp Nhĩ Đế Tư: “A!” Cô kêu lên một tiếng!
Căn bản là trong
lòng cô tràn đầy áy náy, nhưng nhìn vẻ mặt thống khổ của Táp Nhĩ Đế Tư,
lại khiến cô cảm thấy có chút vui sướng khó hiểu.
Vì vậy cô giấu đi nét quỷ quyệt trong mắt, vẻ mặt vô tội nhìn hắn: “Tổng giám đốc, thực
xin lỗi, anh sẽ không vì chuyện này mà sa thải tôi chứ?”
Táp Nhĩ Đế Tư
nhịn đau, đường cong trên mặt dịu xuống: “Đương….đương nhiên sẽ không,
đó là việc ngoài ý muốn, mà tôi cũng tin tưởng sẽ không có lần thứ hai.”
Xem ra, để chân của hắn không bị tàn phế, hắn nên cẩn thận một chút!
Bởi vì hoa hồng đã bắt đầu đâm người!
“Tôi sẽ cố gắn
cẩn thận. Chỉ là, Tổng giám đốc, anh thật sự là người ‘đại nhân đại
lượng’ (người lớn rộng lượng), có phải chỉ cần không phạm sai lầm trong
công việc, anh tuyệt đối sẽ không sa thải nhân viên?” Hạ Dĩnh suy nghĩ
hỏi.
“Dĩ nhiên!”
Từ chỗ bộ phận
nhân sự, Táp Nhĩ đã biết được mọi chuyện của Hạ Dĩnh, đến Đế Tư năm năm, cô cũng không có đến muộn, về sớm, xin nghỉ phép, thậm chí chỉ cần có
phí tăng ca cũng kiếm, muốn cô tăng ca muộn thế nào cũng không sao,
tương đối làm tròn phận sự.
Tựa như ngày đó
lần đầu tiên bọn gặp mặt, cô lo lắng đi nhầm thang máy sẽ bị hắn sa
thải, còn đặc biệt đến hỏi phòng nhân sự, từ đó có thể biết, cô khá coi
trọng công việc này.
Mà bước dưới đoạn đường này, sở dĩ cô phối hợp như vậy, cũng chính là sợ bị đuổi việc!
Cho nên ‘sa thải’ gióng như là ma chú với cô, làm cô không dám phản kích, nhưng cũng làm
cho trò chơi này mất đi rất nhiều thích thú, cho nên bây giờ hắn giải
trừ ma chú này, để trò chơi tiến đến cao trào.
Thật tốt quá! Hạ Dĩnh trong lòng mừng thầm!
“Thế thì có chuyện tôi nhất định phải nói rõ với Tổng giám đốc….”
“Gọi tôi là Táp Nhĩ.” Táp Nhĩ kề sát tai của Hạ Dĩnh, nhẹ giọng nói.
Hơi thở nam tính
kia lướt bên tai cô, gợi lên từng cơn tê dại trong cô, Hạ Dĩnh vội vàng
giữ khoảng cách với Táp Nhĩ, lấy giọng lớn nhất nói: “Như vậy sao được,
tôi là nhân viên, anh là ông chủ lớn, sao tôi có thể gọi tên tuổi của
anh?” Lớn tiếng như vậy, dù cho có làm người khác chú ý, cô cũng không
quan tâm, quan trọng là….thế này cô có thể duy trì tỉnh táo.
“Lúc này tôi
không phải là ông chủ lớn, mà la….hoàng tử của cô bé lọ lem!” Nhìn gương mặt dưới ánh đèn càng thêm xinh đẹp của Hạ Dĩnh, bàn tay của Táp Nhĩ
không nén được khẽ vuốt ve tấm lưng của cô.
Hắn…tóm lại hắn
muốn làm gì a? giọng nói này sao mê hoặc lòng người, mà đôi bàn tay kia
sao giống như châm lửa trên người cô, làm cô nổi lên từng cơn tê dại,
dây chính là trò mà thiếu gia nhà giàu trêu chọc phụ nữ sao?
Nhưng cô không phải con rối!
Ngay lúc Hạ Dĩnh
định ‘không cẩn thận’ lần nữa giẫm lên chiếc giảy da sáng chói kia của
Táp Nhĩ, Táp Nhĩ giống như có chuẩn bị, chẳng những tránh được ‘độc
chiêu’ (trò hiểm) của Hạ Dĩnh, còn sắp đặt ôm được mỹ nhân vào lòng.
“Không sao chứ?”
Táp Nhĩ cô ý hỏi, hắn ôm thật chặt Hạ Dĩnh vào trong ngực, nhưng đôi mắt đen nhánh sâu như màng đêm cũng chưa từng rời khỏi người cô.
“Ừm…” Giương mắt, Hạ Dĩnh nhìn thẳng vào ánh mắt đen mang ý nghĩa sâu xa của Táp Nhĩ,
không biết tại sao, lúc ở dưới ánh mắt hắn, cô cảm thấy không chổ nào
trốn tránh, ánh mắt sắc bén kia tựa như có thể nhìn thấu linh hồn cô.
Hơi thở nóng rực của hắn phả vào mặt, bao phủ lấy hô hấp của cô. Múi nước hoa lẫn cùng múi thuốc lá, lấp đầy cô, tinh thần…..
Cô cảm thấy sắp rơi vào tay giặc..
Lúc này, âm nhạc
đúng lúc dừng lại, điều này làm cho Hạ Dĩnh có chút tỉnh táo, cô vội vả
muốn thoát khỏi vòng ôm của Táp Nhĩ, lại không thoát được.
Ánh đèn tối lại, một bài hát tình yêu khác lại vang lên.
“Chúng ta còn chưa nhảy xong!” Táp Nhĩ phà hơi bên tai Hạ Dĩnh: “Tận hưởng thật tốt, cảm nhận sự phù hợp của tôi và em.”
Hắn nhất định có
phù phép với cô, nếu không làm sao cô có thể thật sự bỏ mặc chính mình,
chìm dắm ở nơi tựa như cảnh trong giấc mộng này, yên tâm giao mình cho
hắn? Cô nhắm mắt lại, cảm nhận sự vuốt ve an ủi trong một khoảnh khắc
này.
Táp Nhĩ nắm tay
cô vòng lên cổ hắn, khiến cô dán chặt vào hắn không còn chút kẻ hở, thân thể hai bên phù hợp tựa như vì đối phương tạo thành vậy.
Hai người bị một lực từ mạnh mẽ thu hút, say sưa mà nhìn chăm chú lẫn nhau, trong mắt của đối phương, bọn họ thấy được mình…..
Hai người cứ như vậy khiêu vũ, thế giới xoay tròn xung quanh bọn họ……
Đang lúc đôi môi
của hai người nhịn không được mà gần kề, tiếng bàn tán xì xào ở bốn phía nhất thời đánh tỉnh Hạ Dĩnh thân thể vốn bị vùi trong ma thuật giữa
cảnh trong mơ khiến cô trong nháy mắt bừng tỉnh.
“Đúng là có dự tính…”
“Nói đúng là sao! Ngày đó thấy cô ta cùng Tổng giám đốc ở sân rộng liếc mắt đưa tình….”
“Thì ra đã sớm cùng Tổng giám đốc có gì đó rồi…”
“Còn tổ chức cái gì ‘giấc mơ của cô bé lọ lem’, làm chúng ta ước mong a!”
Mầy người phụ nữ ghen tị với Hạ Dĩnh ở một bên miệng lưỡi ăn nói lộn xộn.
Lần này Hạ Dĩnh không để cho Táp Nhĩ kịp ngăn cản, cô vội đẩy hắn ra, hướng lối ra mà chạy.
Một đêm lay động đầy ma thuật kết thúc!
——-@@@———
Vừa ra khỏi cửa
của tập đoàn, đập vào mặt cô là cơn gió lạnh khiến cô không khỏi sợ run
cả người, cô vội vàng dùng đối tay ôm lấy cánh tay cọ xát sưởi ấm.
Bây giờ cô không có khả năng quay lại hội trường, bên trong nhất định đều là những lời đồn đang bay đầy trong phòng.
Đều do ánh đèn
chết tiệt kia, âm nhạc, còn có bầu không khí tràn đầy đáng ghét, làm đầu óc cô choáng váng, mà quên mất cô đang bị người ta đùa giỡn trong lòng
bàn tay.
Quỷ tha ma bắt
cô! Rốt cuộc là cô gặp phải cái quái quỷ gì, ngay cả phải nói một lời
cũng không nói, thiếu chút nữa liền….nghĩ đến cảnh thiếu chút nữa liền
cùng Táp Nhĩ hôn môi, Hạ Dĩnh vô thức đỏ mặt ngượng ngùng.
Bởi vì trong đầu
không ngừng hiện lên đoạn hình ảnh ngắn mà hoảng hồn mà Hạ Dĩnh lại đang đi xuống cầu thang, đột nhiên bị một cơn gió lạnh thổi ập đến làm cho
tỉnh táo, cô thì thầm oán trách: “Đúng là anh ta có ý định muốn mình bị
lạnh chết!”
“Tôi cũng không hi vọng cô bé lọ lem của mình bị lạnh chết!” Nói xong, tiếp theo là một chiếc áo khoác ấm áp phủ lên vai cô.
Hạ Dĩnh kinh hãi một lúc xoay người, lại nhìn thấy Táp Nhĩ Đế Tư.
Không ngờ rắng
hắn sẽ củng cô ra đây, thế này khỏi nói chắc lại bị hiểu lầm, ngày mai
trong công ty nhất định là tai tiếng bay đầy trời, thật sự là tức chết
đi được!
“Tôi tình nguyện
bị lạnh chết, cũng không cần anh giả vờ tốt bụng.” Cô bị lửa giận thiêu
đốt, đang muốn đem áo khoác ném lại cho hắn, không nhờ hắn nhanh tay lẹ
chân hơn, trực tiếp ôm thật chặt lấy cô.
“Áo khoác, hay là cơ thể tôi, em chọn một.” Táp Nhĩ cười cười nói, nhưng ánh mắt lại tỏ rõ tuyệt đối không có lựa chọn thứ ba.
“Anh…” Hạ Dĩnh biết không thể cự tuyệt mà hắn lại ngang ngược, để mình không bị gây khó dễ, cô chỉ có thể thỏa hiệp.
“Áo khoác ấy!” So với lồng ngực ghê tởm cô hắn, dĩ nhiên cô chọn áo khoác.(@@!)
“Không suy xét lại sao? Tôi…” sớm đã biết đáp án của Hạ Dĩnh, nhưng Táp Nhĩ cũng không muốn
buông cô ra nhanh như vậy, bất quá vòng tay mạnh mẽ ôm cô ngược lại có
chút nới lỏng.
“Không cần
suy nghĩ!” Hạ Dĩnh không chút nào luyến tiếc lấy một tay đẩy Táp Nhĩ ra, nhưng lúc mất đi sự bao bọc của hắn, đáy lòng Hạ Dĩnh lại không khỏi
dâng lên một tia trống rỗng!
Bỏ qua biểu tình khó hiểu dâng lên trong lòng, Hạ Dĩnh quyết định lúc còn sớm phải nói rõ ràng.
“Xin nhớ kĩ, trò chơi cô bé lọ lem ngu ngốc đã kết thúc rồi.”
“Tôi lại không cho là vậy!” Táp Nhĩ lấy từ trong túi áo ra một chiếc hoa tai kim cương, ở trên tay sáng thật sáng: “Lúc cô bé lọ lem hốt hoảng bỏ hoàng tử đi, luôn luôn đề lại một món đồ khiến hoàng tử có thể tìm được nàng.”
Nhìn chiếc hoa tai nằm trong tay Táp Nhĩ, Hạ Dĩnh vội vàng sờ lên vành tai
của mình, mới phát hiện chiếc hoa tai bên tai trái không biết đã biến
mất từ lúc nào.
Thật sự là đáng giận, lại bị hắn nhặt được!
“Trả lại anh, trả lại anh!” Hạ Dĩnh tháo chiếc hoa tai còn lại xuống, nhét
vào trong tay Táp Nhĩ: “Chúc mừng hoàng tử tìm được một chiếc hoa tai
khác, vậy trò chơi có phải đã kết thúc hay không?”
“Kết thúc của chuyện cổ tích không phải như thế.” Táp Nhĩ nhướn mày, thưởng thức
gương mặt xinh đẹp đang bị lửa giận thiêu đốt của cô, khóe môi giương
lên nở nụ cười tà mị.
Hắn tính cái gì hả?
Hạ Dĩnh hít sâu một hơi, rũ mí mắt xuống, cự tuyệt nhìn hắn.
Thôi! Mặc kệ hắn có ý gì, dù sao chuyện cũng không liên quan đến cô!
“Đây là thế giới hiện thực.” Những lời này chẳng những muốn nói cho Táp Nhĩ, mà cũng là nhắc nhở chính cô.
“Tôi biết rõ mọi thứ hôm nay đều là do anh sắp xếp, tôi nghĩ nhất định là
lời nói của tôi ở tại phòng họp lần trước khiến anh hiểu lầm, đó chỉ là
lúc riêng tư không có gì nên nói chuyện đùa, anh dù thế nào cũng đừng
tin là thật.”
Thấy Táp Nhĩ Đế Tư vẫn giữ bộ dạng hờ hững thờ ơ, Hạ Dĩnh đành phải hạ thấp giọng điệu lần nữa.
“Anh là Tổng giám đốc cao cao tại thượng, còn tôi chỉ là một nhân viên tạp vụ nhỏ, tôi
không thể trèo cao tới anh, cho nên bắt đầu từ bây giờ, chúng làm khiến
mọi thứ trở về như lúc ban đầu, được không?” cùng những kẻ có tiền thế
này nói chuyện, nhất định phải nâng bọn họ lên tận trời mới được.
“Không được!” Táp Nhĩ Đế Tư thoải mái tựa người vào cây cột trên bậc thang, hai tay
khoanh trước ngực, đối với một chuỗi lời nói dài của Hạ Dĩnh, một lời từ chối.
“Vì sao?” Người có tiền thật sự khó hầu hạ như vậy sao?
“Bởi vì……em làm
tôi cảm thấy hứng thú.” Một cô gái ngay cả dáng vẻ tức giận cũng đẹp đến nổi khiến hắn phải nín thở, muôn hắn dừng tay ở đây? Khó như lên trời!!
Hứng thú? Cũng bởi vì cô làm hắn hứng thú!
“Vậy thực sự xin
lỗi, tôi làm anh cảm thấy hứng thú, xin hỏi tôi phải làm như thế nào,
mới khiến anh không còn hứng thú với tôi?” Hạ Dĩnh nghiếng răng nghiếng
lợi hỏi.
“Chờ khi em yêu tôi.”
Cái….cái gì? Có người nào….
Này tự cao, đồ
heo đất vô lại đồ đàn ông xấu, lại chờ phụ nữ sau khi yêu hắn, sẽ một
cước đá bay người ta, thảo nào báo chí thường hay viết bài hắn lại chà
đạp tấm lòng của phụ nữ!
Khiến trái tim
phụ nữ tan vỡ, như vậy thì hắn thỏa mãn sao? Quả thực là mất trí, biến
thái đến cực điểm! Hạ Dĩnh thầm mắng trong lòng.
“Được! tôi yêu anh, rất yêu rất yêu anh! Như vậy được rồi! tôi đã yêu anh, anh nên không có hứng thú với tôi rồi.”
Có quỷ mới có thể yêu kẻ lừa đảo tình yêu này! Hừ….
“Sai! Lại càng hứng thú.”
“Anh….anh không phải đã nói tôi yêu anh, sẽ đối với tôi không còn hứng thú sao? Sao có thể lật lọng như vậy?”
“Bởi vì tôi không cảm nhận được em đối với tôi là tình yêu!” Táp Nhĩ đi lên trước, nhẹ
nhàng vuốt ve gương mặt tinh tế không khuyết điểm của cô, hắn dùng giọng nói giàu từ tình ở bên tai cô nói nhỏ: “Nếu em có can đảm dùng đôi môi
đỏ mọng xinh đẹp kia của em trao cho tôi một nụ hôn, tôi sẽ tin em thực
sự yêu tôi rồi.”
“Anh…anh quả là
đại sắc ma của thế kỉ này!” Hạ Dĩnh dùng hết sức lực, cố gắn đẩy Táp Nhĩ ra, chẳng qua là sức lực này so với Táp Nhĩ mà nói thì chỉ như là con
kiến rung cây.
“Nếu không thì
làm người phụ nữ của tôi trong ba tháng, tôi có thể khiến em yêu tôi, mà thời gian ba tháng, cũng đủ khiến tôi đối với một người phụ nữ mất đi
hứng thú.” Táp Nhĩ tốt bụng xoay chuyển nói.
Trên thực tế,
ngược lại hắn hi vọng cô có thể hôn hắn, bởi vì cả buổi tối hắn đều nghĩ đôi môi son xinh đẹp mỹ lệ kia của cô nếm lên không biết có mùi vị gì.
Hạ Dĩnh không ngờ hắn sẽ nói như vậy, đôi mắt trong suốt của cô mở lớn, tức giận nói: “Có lẻ phụ nữ trên toàn thế giới đều chờ làm phụ nữ của anh, nhưng tuyệt
đối không có tôi, anh có hứng thú với tôi, tốt nhất nên sớm làm nó biến
mất, bằng không tôi nhất định đá anh đến chân mây cuối trời (@@ ý là đá
anh đến nơi sâu nhất TĐ é).” Nói xong Hạ Dĩnh hắt đầu tức giận bước
nhanh rời đi.
Tại sao lại có
một tên đàn ông đáng ghét như thế, trong khi xé nát trái tim phụ nữ, vậy mà con muốn người khác thật lòng yêu hắn, thực sự là quá….quá đáng giận rồi!
“Thật sự là đáng
tiếc, toàn thế giới tôi chỉ muốn em làm người phụ nữ của tôi, làm phụ nữ của tôi muốn gì được đó, chỉ cần em nói ra, tôi nhất định làm được.”
Táp Nhĩ ở sau lưng cô nói lớn.
Rốt cuộc hắn coi phụ nữ là gì?
Nhưng Hạ Dĩnh không dừng lại cước bộ, đối với loại đàn ông da mặt dày thành cả bức tưởng như hắn, cần gì phải tốn nước bọt.
Thấy Hạ Dĩnh không có trả lời, Táp Nhĩ cũng không có ý định tiếp tục cuộc chơi.
Hôm nay tạm chấm
dứt ở đây, đối với phản ứng của Hạ Dĩnh, hắn tương đối hài lòng, cô đã
thành công khiến từng tế bào trên người hắn đều nảy sinh hứng thú với
cô.
“Về nhà sao? Tôi tiễn em, Cinderella!” Táp Nhĩ đuổi theo cô, giữ chặt cổ tay cô, làm cô không thể không dừng bước.
Cho dù tức giận tích tụ trong ngực, Hạ Dĩnh vẫn ngắm ngầm chịu đựng nén
xuống, nhìn về Táp Nhĩ chế nhạo mà nói: “Cinderella đều ngồi xe ngựa từ
bí đỏ biến thành, có nhớ không?”
Cố gắn vùng vẫy khỏi bàn tay ấm áp của Táp Nhĩ: “Hơn nữa, tôi không phải
Cinderella, chỉ là một người dân bình thường, ngồi xe bus thích hợp với
tôi hơn.” Nói xong, Hạ Dĩnh kéo làn váy, chạy chậm hướng về trạm xe bus
mà chạy đến.
Nhìn bóng dáng người đẹp xa dần, khóe môi Táp Nhĩ giương lên nở nụ cười có phần cân nhắc.
Khiến hắn hứng thú còn muốn chạy trốn? Đừng có mà vọng tưởng!