Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình

Chương 9: Chương 9




Táp Nhĩ dìu Hạ Dĩnh say rượu đến nơi ở của hắn.

Từ lúc bọn họ ra khỏi bệnh viện, hắn đã bắt đầu cảm thấy được sự khác thường của cô, hơn nữa trong bữa ăn tối, cô không ngừng uống rượu.

Nguồn gốc của chuyện này là vì sao? Là vì hôm nay cô nhìn thấy buổi phỏng vấn vớ vẩn kia sao? Hay là…

Cho dù như thế nào, đáp án cũng sắp được công bố rồi!

“Đừng…đừng bật đèn lên!” Vừa vào cửa, thấy Táp Nhĩ đang muốn mở đèn, Hạ Dĩnh giả say dựa vào cánh cửa, nhanh chóng bắt lấy cánh tay hắn, đè hắn trên vách tường, kề sát cơ thể hắn.

Cô cần rượu để tăng thêm lòng dũng cảm cho cô, mà lúc này, cô càng cần bóng tối để che dấu nét bi thương của mình.

“Hạ Dĩnh, em say thật sao?”

Đôi mắt Táp Nhĩ mang theo vẻ xấu xa, nhìn chằm chằm vào Hạ Dĩnh, hô hấp phả trên gương mặt cô, hoài nghi mức độ say của cô, càng tò mò cô rốt cuộc muốn làm gì?

Chẳng qua là, đối với ‘nhuyễn ngọc ôn hương’ đột nhiên tự động dâng đến cửa, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua, ôm lấy thắt lưng cô, để cô càng thêm gần mình.

“Say, em thực sự…say.” _ _!

Mùi xạ hương nam tính mãnh mẽ trên người Táp Nhĩ, tràn ngập trong giác quan của cô, mà nói những lời này, là vì muốn giảm bớt sự cảnh giác(đề phòng) của hắn, tự nói với chính mình phải tiến hành kế hoạch nhanh hơn.

Ha Dĩnh nhắm mắt lại, mang đôi môi đỏ mọng của mình dán lên Táp Nhĩ, nhớ đến hắn hôn cô như thế nào, cũng y như vậy mà thăm dò trong miệng Táp Nhĩ.

Nhưng còn chưa được ba giây, quyền chủ động đã bị Táp Nhĩ đoạt mất, chiếc lưỡi linh hoạt của hắn không ngừng cướp đoạt mút trong miệng cô, cuối cùng cô suýt nữa bị hôn đến choáng váng đầu óc, mà quên mất mục đích đến.

Mặc dù đối với hành động khác thường của Hạ Dĩnh đêm nay, Táp Nhĩ có một bụng nghi vấn, nhưng chỉ là một nụ hôn của cô sẽ khiến cho lửa dục của hắn cháy lan ra đồng cỏ, vì vậy, những nghi vấn kia đành phải chờ thêm chút nũa!

Lúc hôn môi Hạ Dĩnh, tay của Táp Nhĩ củng không nhàn rỗi, đang bận cởi bỏ quần áo cản trở của cả hai.

Nhìn trên người Hạ Dĩnh không che đậy, ánh trăng tiến vào soi xuống trên da thịt trắng như tuyết càng thêm lộ vẻ trong suốt, nơi đẩy đà hoàn mỹ đặc biệt mê người, nụ hoa màu hồng cũng vì dục vọng mà đứng thẳng.

Chỉ là nhìn kỹ thân thể mềm mại xinh đẹp của cô, đã khiến hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hắn vội vàng ngậm lấy nụ hoa mê người kia, để giải tỏa sự khô nóng bên trong cơ thể.

Sau đó hắn mang dục vọng của hắn đặt tại nơi mềm mại của cô, mặc dù vẫn cách một tầng vải mỏng, nhưng hắn biết, cô đã cảm nhận được sự rục rịch ngóc đầu dậy của hắn.

“Ưm..” Hạ Dĩnh quên mình cong người lên, giọng nói phát ra tựa như tiếng thở dài, kích thích do Táp Nhĩ mang đến thực sự quá lớn, đến gần loại khoái cảm run rẩy rẩy này, khiến cô sắp không thể suy nghĩ rồi.

“Không…vẫn không thể…” mãi cho đến khi chiếc lưng trần trụi đụng vào vách tường lạnh lẽo, lúc này mới khiến Hạ Dĩnh có chút tỉnh táo, lúc này cô mới phát hiện quần lót không biết từ lúc nào đã bị cởi xuống, cô vội vàng giãy khõi Táp Nhĩ, không để cho hắn muốn mình.

“Hạ Dĩnh, mau qua đây!”

Lửa dục chưa được giải phóng, Táp Nhĩ gầm thét mở đén, thấy cô, sau đó cất bước lên trước, muốn nhanh chóng cùng cô hợp làm một, tiếc rằng, mỗi lần hắn tiến về phía trước một bước, cô liền lùi về sau một bước.

“Vì buổi phỏng vấn hôm nay sao? Em vì buổi phỏng vấn hôm nay, cho nên dùng cách này trừng phạt anh sao?”

Táp Nhĩ cô gắn chịu đựng dục vọng muốn bộc phát, kiềm chế kích động, bởi vì hắn không thể bỏ mặc ý nguyện của Hạ Dĩnh, ai bảo cô gái trước mắt không phải người bình thường, mà là hắn…yêu nhất.

“Phải….có liên quan đến buổi phỏng vấn hôm nay, nhưng…không phải muốn trừng phạt anh.”

Hơi thở của Hạ Dĩnh cũng không ổn định, cô tiện tay cầm lấy bộ quần áo che khuất thân thể trần trụi của mình, sau đó kề sát tường thở gấp.

“Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, em nói mau!” Đây là lần đầu tiên Táp Nhĩ không kiềm chế được! bởi vì ‘dục cầu bất mãn’(nhu cầu dục vọng chua được thõa mãn) mà mất không chế.

Hạ Dĩnh hít sâu một hơi, tập trung tất cả dũng khí, cũng vứt bỏ tất cả sự tự tôn, nhịn xuống nỗi đau như dao cắt trong lòng, gằn từng tiếng, nói rõ ràng: “Thấy buổi phỏng vấn hôm nay em mới biết, thì ra làm phụ nữ của anh có thể lấy được một trăm vạn Đôla tiền chia tay! Vậy em…”

Thì ra làm một cô gái ham tiền cũng không dễ dàng!

Hạ Dĩnh cắn môi dưới của mình, tiếp tực bắt chước giọng điệu của cô gái hám tiền nói: “Vậy hôm nay em lên giường với anh, có thể lấy trước mười vạn Đôla hay không?”

Lúc nói những lời này, Hạ Dĩnh không dám nhìn về Táp Nhĩ, cô sợ cô sẽ thấy ánh mắt tràn đầy khinh bỉ, xem thường của hắn.

Nhưng dù thế nào đi nữa, hôm nay cô nhất định phải lấy được tiển, cô đã tính qua, bao gồm món nợ, tiền thuốc men, và sau khi trở về Đài Loan, chi phí trị liệu của mẹ cùng với phí sinh hoạt, có lẻ cần mười vạn Đôla.

Cho nên cô quyết định bán rẻ tình yêu của mình, cũng để chặt đứt tình cảm dành cho Táp Nhĩ.

Lấy dũng khí, Hạ Dĩnh che dấu vẻ ảm đạm trong đáy mắt, đổi thánh vẻ mặt nhu mì, nói: “Anh đã nói, làm phụ nữ của anh, muốn gì có đó, chỉ cần em nói ra, thì anh nhất định làm được, đấy không phải gạt em chứ?”

“Tiền, tôi sẽ cho.” Táp Nhĩ híp mắt, giương lên thoáng hiện một nụ cười giễu cợt, đi đến trước mặt Hạ Dĩnh: “Phụ nữ trước kia đều hướng về tôi đòi yêu trước, mới đòi tiền, chẳng lẻ em không hướng về tôi….đòi yêu sao?”

Đây…đây là lần đầu tiên hắn nhắc đến cái từ ‘yêu’ này, hắn nói câu này rốt cuộc thay mặt cho ý nghĩa gì? Lòng Hạ Dĩnh nhất thời kích động không thể bình ổn.

Hạ Dĩnh nhìn ánh mắt thâm thúy của Táp Nhĩ, bên trong như là chứa tình nồng, lại giống như vừa mang theo ‘hư tình’, ánh mắt dịu dàng, rồi lại lóe lên tia lãnh khốc.

Hạ Dĩnh không đoàn ra, càng sợ hiểu sai ý, cho nên cô bả qua. Bởi vì muốn có tình yêu của hắn, căn bản là giấc mộng xa xỉ(cao sang, xa vời).

“Phụ nữ trước kia cũng đều không chiếm được, em…em cần gì phải làm điều thừa?”

“Nếu như em mở miệng đòi tôi, có lẻ tôi sẽ cho cũng không chừng!” Táp Nhĩ mang theo nụ cười thách thức trả lời.

Hạ Dĩnh thật không ngờ Táp Nhĩ sẽ nói như vậy, cô ngơ ngác vài giây, không hiểu vì sao hắn vẫn hỏi, những vấn đề tuyệt đối không có khả năng này, quấy nhiễu lòng cô không biết phải làm sao, không biết như thế nào mới đúng.

Cô nói ra, hắn thực sự sẽ cho sao?

“Em sẽ không không biết tự lượng sức mình như vật mà đưa ra loại yêu cầu đó, có lẻ tiền thực tế hơn, bây giờ anh có thể ghi chi phiếu cho em không?”

Cô thực sự rất muốn nói ra, nhưng cô không có đủ dũng khí đề ra, bởi vì cô sợ nhận được là sự đùa cợt của Táp Nhĩ, lòng của cô đã đủ bi thương rồi, cô không chịu nổi kết quả như vậy, cho nên ép buộc bản thân lấy quan hệ hai bên hình thành qua lại trên tiền bạc.

Lửa giận chớp động trong con ngươi xinh đẹp của Táp Nhĩ, hắn nheo mắt, cười cuồng ngạo nói: “Được! bây giờ tôi ghi chi phiếu cho em, mà nếu em muốn làm kỹ nữ, bây giờ lập tức đi lên giường, mở hai chân chờ tôi!”

Nói xong, Táp Nhĩ đứng lên, đi về phía bàn đọc sách không xa, mở cuốn chi phiếu, cầm bút chờ ‘động tĩnh’ sau lưng.

Táp Nhĩ ném ra câu nói khiến gương mặt Hạ Dĩnh nổ tung trắng bệnh, lung lay suýt ngã.

Có lẻ cô nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ cảu hắn rồi!

Nhưng mà, mục đích hôm nay của cô không phải là lấy tiền, bán rẻ bản thân mình, chà đạp tình yêu, không phải sao? Mà vẻ mặt hiện tại của hắn chính là tượng trưng cho mục đích của cô đã đạt tới rồi.

Tựa như đánh mắt linh hồn, Hạ Dĩnh lảo đảo mở của phòng, đến gần chiếc giường lớn hôm qua còn tràn đầy ngọt ngào.

Mà Táp Nhĩ cảm thấy Hạ Dĩnh vào cửa phòng, liền tức giận ký tên lên cuốn chi phiếu.

Chưa bao giờ có bất kì chuyện gì làm ánh hưởng đến cảm xúc của hắn, mãi đến khi bắt đầu gặp phải cô, hỉ nộ ái ố của hắn toàn bộ thay đổi theo cô, cứ tưởng rắng cô đã bằng lòng để hắn tiến vào chiếm giữ thế giới cuả cô, không ngờ mới được khoảng vài giờ, cô lại mang hắn vứt ra ngoài.

Cô gái cứng đầu này!

—-@@@—

Vừa vào của phòng, đập vào tầm mắt Táp Nhĩ, là Hạ Dĩnh nằm ngang trên chiếc giường nhung tơ kích cỡ cực lớn, một tay ôm ngực, một tay che giấu mảnh dắt quan trọng thân dưới, cảm xúc căng thẳng, từ vẻ nhàn nhạt đỏ ửng của gương mặt trắng nõn có thể thấy rõ manh mối.

Vẻ quyến rũ thẹn thùng, dáng vẻ mê người, quả thực có thể bức điên bất kì người đàn ông nào. Dục hỏa vừa bị đập tắt trong cơ thể Táp Nhĩ, nhanh chóng được châm ngòi.

“Tôi mới vừa nói phải mở chân ra, nhưng mà tư thế em như vậy…” Nhìn thân thể xinh đẹp mê người trên giường, Táp Nhĩ cưới tà mị, ngồi ở bên cạnh, ngón tay thờ ơ men theo đường viền khẽ vẽ dọc theo gò ngực đầy đặn của Hạ Dĩnh, khiến cô run rẩy một hồi: “Càng mê người, khiến tôi không nhịn được muốn lập tức…..ăn em!”

Giọng nói kích thích của Táp Nhĩ, sự tiếp xúc ấm áp, khiến Hạ Dĩnh nhớ lại đêm qua, sự lãng mạn triền miên đau đớn kia.

Nhưng lời kế tiếp đến lỗ tai, lập tức mang Hạ Dĩnh từ trong kí ức ngọt ngào, đánh trở về hiện thực tàn khốc.

“Em muốn chi phiếu.” Táp Nhĩ cầm chi phiếu thả ra ở trên đầu Hạ Dĩnh, tấm chi phiếu bay chậm rãi xuống ở trước mắt Hạ Dĩnh: “Số tiền tùy em ghi, chỉ là, hi vọng sự phục vụ tối nay của em, sẽ không khiến tôi cảm thấy mất trắng tiền.”

Mặc dù câu nói bật ra từ miệng Táp Nhĩ tựa như con dao sắc bén, đủ tổn thương đến thương tích đầy mình, nhưng ánh mắt hắn nhìn Hạ Dĩnh, đã có sự thương tiếc, không muốn, sự tức giận cùng đủ loại cảm xúc khác nhau.

Cô gái ngốc chết tiệt này! Mặc dù hắn không biết rốt cuộc cô đang đùa trò gì, nhưng chẳng lẻ cô thực sự không nhìn ra hắn yêu cô sao? chẳng lẻ muốn chính miệng hắn thừa nhận mới được?

Chỉ là, hắn không tính nói bây giờ, chờ đến sau khi hắn trừng phạt cô gái nhỏ cứng đầu này xong rồi nói sau!

Tấm chi phiếu trước mắt tựa như đang nhắc nhở cô, tiền đã đưa, vậy thì cô cũng nên tận sức thực hiện nghĩa vụ cô đã đồng ý.

Cầm lấy tấm chi phiếu, Hạ Dĩnh nhìn về Táp Nhĩ nở nụ cười quyến rũ, nụ cười kia quả thật muốn câu mất cả hồn hắn đi.

Hạ Dĩnh chủ động đẩy Táp Nhĩ nằm trên giường, cô nằm trên người hắn, cánh môi đỏ mọng ấm áp phủ lên hắn, học theo cách của hắn, môi gặm cắn môi của hắn.

“Như vậy…còn…còn có thể chứ?” Hạ Dĩnh ngượng ngùng hỏi.

“Ừm…Còn…có thể!”

Hạ Dĩnh nghe thấy tiếng thở dốc kiềm nén nam tính, giương mắt đối diện Táp Nhĩ, cô thấy lửa dục trong ánh mắt hắn, trải qua sự nếm trải của đêm hôm qua, cô đã hiểu rõ ý nghĩa thay mặt cho ánh mắt nóng bỏng đó.

Cô xấu hổ thu lại tầm mắt, đôi môi mềm mại tiếp tục trượt xuống phía dưới khẽ mút, cánh môi nóng bỏng thăm dò ở cổ hắn, chiếc lưỡi thơm lặng lẽ đưa ra, khẽ liếm thăm dò mạnh đập ở cổ hắn…

Nụ hôn của Hạ Dĩnh, khiến cả người Táp Nhĩ tê dại như bị điện giật, gân xanh trên trán nổi lên dữ dội, trong miệng bật ra tiếng gầm nhẹ, bắp thịt toàn thân cũng căng chặt, cố hết sức nhẫn nhịn sự hành hạ ngọt ngào Hạ Dĩnh dành cho hắn.

Nhưng không bao lâu, đôi mắt Táp Nhĩ gần như đỏ tươi vì dục vọng, bởi vì cảm nhận vùng đẫy đà của cô đè ép trên ngực hắn, loại tiếp xúc da thịt thân mật này kích thích hắn khắp nơi, mà kỹ xảo trúc trác của cô, cũng làm bắp thịt hắn căng thẳng xoắn xuýt, loại cảm giác này thật sự muốn bức hắn thành dã thú _ _!.

Lúc hắn phải nắm lấy quyền chủ động rồi!

“Em làm tốt vô cùng! Tiếp theo giao cho anh là được!”

Táp Nhĩ xoay người một cái, liền đăt Hạ Dĩnh ở dưới thân hắn, cúi đầu mút hôn hai gò ngực trêu chọc lòng hắn ngứa khó chịu, ngón tay thon dài lại càng trực tiếp đi đến giữa hai chân cô thăm dò hoa viên ẩn mật nhất.

“Ừm..” trong cơ thể Hạ Dĩnh đã sớm bị lửa dục hừng hưc thiêu đốt, cô cúi đầu thở gấp, răng nhỏ cắn chặt lấy cánh môi đỏ mọng, kiềm chế tiếng rên rỉ sắp bật ra, đang lúc hắn mút cô, cô theo bản năng đưa hai tay tìm đến mái tóc đen dày đặc của hắn, nắm kéo.

Cô run rẩy thừa nhận sự liếm mút của hắn, cảm thấy ngón tay của hắn ở trong hoa viên dịu dàng thỏa mãn mật ngọt ướt át của cô, co rút lúc nhanh lúc chậm.

Táp Nhĩ chuyển thân thể to lớn cao ngạo của hắn đến giữa hai chân cô, hôn giữa hai bên trong chân cô, một mạch thăm dò dời đi phía trong…

“Táp Nhĩ…em…em muốn…” Hạ Dĩnh kêu tên hắn, cả người vì khát vọng mà liên tục run rẩy.

“Tuân lệnh! Cô bé lọ lem của tôi.” Cùng lúc Táp Nhĩ hứa hẹn, thì dục vọng nóng bỏng cứng rắn cũng mạnh mẽ tiến vào nơi mềm mại của cô.

“A…Táp Nhĩ…Ưm…” Đột nhiên xuyên đến, khiến Hạ Dĩnh nhận được khoái cảm trong nháy mắt, cô hoàn toàn trầm luân trong bể dục, đã quên đây chỉ là một vụ giao dịch tiền bạc tàn khốc…

—–@@@—

Kích tình đi qua, trong không khí vẫn còn sót lại hơi thở sau hoan ái, Hạ Dĩnh dựa vào trước ngực Táp Nhĩ, tham luyến vẻ cường tráng cùng sự ấm áp của hắn.

Thời gian ở cùng một chỗ với hắn, cũng chỉ còn vài giờ mà thôi, lúc hắn đi làm, cũng là lúc cô ra đi, suy đi tính lại, cô không tự chủ ôm chặt lấy hằn, nghĩ muốn kéo dài hạnh phúc ngắn ngủi này.

Hạ Dĩnh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, muốn mang vẻ anh tuấn của Táp Nhĩ nhớ thật kỷ, không ngớ vừa nâng mắt này, lại nhìn thấy lửa dục không tắt trong con ngươi vốn tưởng rắng đang nghĩ ngơi của hắn, sự u ám trong mắt kia lại cháy sáng.

Mặt Hạ Dĩnh đỏ bừng, vội vàng kéo ra khoảng cách của hai bên, lại bị Táp Nhĩ kéo lại, tay của hắn lại nhanh nhẹn dao động trên đường cong hấp dẫn của cô.

“Ghét…đừng nha!” Hạ Dĩnh muốn tránh khỏi Táp Nhĩ, không ngừng vặn vẹo thân thể, không ngờ, điều này lại khiến Táp Nhĩ thở dốc trầm thấp một tiếng.

“Em đừng lộn xộn nữa.” Táp Nhĩ ra sức đè thân thể cô lại, thống khổ nói: “Nếu không anh thật sẽ làm tình cùng em cả đêm, để em cả một cơ hội thở dốc cũng không có.”

Nghe câu nói hết sức rõ ràng của Táp Nhĩ, thiếu chút nữa cả đầu ngón chân của Hạ Dĩnh cũng đỏ bừng rồi.

“Nếu đã như vậy, chúng ta nên giữ một khoảng cách, dùng biện pháp an toàn.”

Hạ Dĩnh xoay người, đưa lưng về phía hắn, khóe môi vừa giương lên nở nụ cười hạnh phúc, chẳng qua, nụ cười của cô ở lúc nhìn thấy tờ giấy mỏng ở đầu giường, đông lại rồi.

Sao cô lại quên giữa bọn họ chỉ là vụ giao dịch tiền bạc?

Cũng tại vì sự dịu dàng của hắn làm cô quên sự tàn khốc của hiện thực, nhưng buốn cười chính là, để cô viếng thăm qua lại ở Thiên Đường cùng Đia Ngục, cũng là hắn!

“Phải rồi!” Hạ Dĩnh tự mình kiên cường xoay người mỉm cười: “Anh nói làm phụ nữ của anh trong ba tháng, là phải bắt đầu tính từ lúc? Là từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, hay là lần đầu tiên phát sinh quan hệ? hay là bắt đầu từ ngày em trở thành cô bé lọ lem của anh? Nếu như bắt đầu tính từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ba tháng này liền hết rất nhanh nha! Đối với anh, có hơi thiệt thòi, nếu như bắt đầu tính từ ngày hôm qua, đến lượt em có chút thiệt thòi, vì vậy tốt nhất là bắt đầu từ bữa tiệc kỉ niệm, vậy thời gian ba tháng này, phải kết thúc ở…”

Cho dù kết thúc tại một ngày nào đó, cô cũng đã sớm tính toán tốt, đêm nay chính là đêm sau cùng của bọn họ!

Chỉ là cô cố ý tìm chuyện, không để cho Táp Nhĩ phát hiện có bất kì điều gì bất thường, không để hắn có cơ hội ngăn cản cô.

“Mãi mãi không có kết thúc!” Táp Nhĩ chặn lại câu ‘kết thúc’ trong miệng Hạ Dĩnh khiến hắn giận dữ ngút trời.

Nghe câu nói của hắn, Hạ Dĩnh kinh hãi nhìn về phía Táp Nhĩ, sợ hiểu lầm ý tứ trong đó, muốn từ trong mắt hắn tìm kiếm chút dấu vết.

“Em thật sự không đòi tình yêu của anh sao? nếu em mở lời, anh nhất định sẽ cho!”

Câu nói của hắn lại khiến cô chấn động!

Vửa nãy, lúc hắn hỏi câu này, là dùng ‘có lẻ’, bây giờ lại dùng ‘nhất định’!

Nhất định…tỏ vẻ khẳng định biết bao, nhưng mà… sẽ như trong lòng cô nghĩ sao?

“Vậy thì em căn bản không yêu anh, cho nên đối với tình yêu của anh một chút cũng không quan trọng?” Giọng điệu của Táp Nhĩ không vui.

Trong lời này của Táp Nhĩ liên tục khiến cô khiếp sợ, dường như ẩn dấu một ý nghĩa quan trọng đối với cô.

Hắn đang nói là…hắn yêu cô sao?

Nhưng trong lòng Hạ Dĩnh lập tức gạt bỏ cách nghĩ đối với cô mà nói, là vô cùng xa vời này.

Dù sao đây là cũng một thế giới hiện thực, chuyện cổ tích chưa bao giờ trở thành sự thật.

Có thể ở trong ngực hắn hưởng thụ hạnh phúc chốc lát, đối với cô mà nói, đã đủ thõa mãn rồi!

Cô không nên lại có bất kì yêu cầu xa vời nào nữa.

“Em đã từng nói với anh em yêu anh nha! Hơn nữa lại rất yêu rất yêu anh, lần này có cảm nhận được tình yêu của em không đây?”

Trong giọng nói của Hạ Dĩnh có chút nghịch ngợm, nhưng trong mắt lại lóe lên thâm tình, tay xoa gò má Táp Nhĩ, mang theo sự không muốn nồng đậm.

“Nhưng mà, không phải anh nói chờ em yêu anh, anh sẽ mất hứng thú với em…”

“Vĩnh viễn sẽ không!”

Táp Nhĩ trả lời kiên quyết, khiến Hạ Dĩnh ngơ ngác một lúc, nhìn vào mắt sáng của hắn, cô lại thấy tình yêu nồng đậm ở bên trong.

“Oa…hôm nay chắc chắn anh uống một bình mật ong lớn, lời nói thật sự là ngọt chết người.” giọng Hạ Dĩnh mang theo sự thoái mái hơn, không muốn tìm tòi nghiên cứu những thứ này: “Nhưng mà em biết điều đó không thể là sự thật, giống như anh không thể rời khỏi tập đoàn Đế Tư, không thể ngăn trở oanh oanh yến yến rớt xuống bên cạnh anh.”

Đây là khoảng cách bọn họ mãi mãi không thể vượt qua được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.