Tổng Giám Đốc Và Thư Kí: Ai Hơn Ai?

Chương 75: Chương 75: Ra mắt




Singapore...

Tại một căn phòng Tổng thống của khách sạn, hai hình dáng cao lớn của hai người đàn ông đang ngồi đối diện nhau, trên tay là ly rượu chân cao đựng thứ chất lỏng màu đỏ sẫm.

“Lâu rồi mới gặp lại cậu, quả thật để gặp được Tổng giám đốc của Thượng Vũ thì phải mất rất nhiều công sức.”, Ân Vương Hoàng nở nụ cười ma mị.

Thật ra lần này qua Singapore tham dự hội thảo về xây dựng khách sạn tại đây, Thượng Vũ và PYK là đối thủ của nhau để giành được mảnh đất tốt đó về tay tập đoàn của mỗi người, mặc dù Thượng Vũ không có lĩnh vực chính là khách sạn như PYK nhưng vẫn muốn đặt một chân vào dự án này. Đêm nay, hai người hẹn nhau thưởng rượu cùng nói chuyện vài chuyện “đàn ông“.

“Cậu cũng khác gì tôi chứ?”, giọng lạnh lùng của Đặng Vũ cất lên.

“Vũ, tôi không hiểu lĩnh vực chính của tập đoàn cậu không phải là khách sạn sao lại tranh với tôi vậy?”

“Miếng đất đó quả là rất tốt, không chỉ xây khách sạn còn có thể kinh doanh nữa chứ.”

“Quả là biết tính toán.”

“Cậu không vậy sao?”, Đặng Vũ nở nụ cười nhẹ.

“À phải rồi, cô gái của cậu sao rồi, lâu rồi không gặp cô ấy.”, ý của Ân Vương Hoàng là nhắc đến Thục Nghi.

“Cô ấy vẫn khỏe và vẫn quyến rũ như cũ.”, Đặng Vũ giọng trầm hẳn, vừa nhắc đến tên cô anh lại đột nhiên nhớ đến Thục Nghi rồi.

“Bạn của tôi ơi, có phải cậu yêu cô ấy rồi phải không? Đã hơn một năm rồi đấy, chưa người phụ nữ nào cậu lại giữ bên mình lâu như vậy cả.”, có lẽ Ân Vương Hoàng rất hiểu Đặng Vũ.

“Bỏ qua chuyện tôi đi, còn cậu, chừng nào mới có phụ nữ đây? Hay là cậu là...”, Đặng Vũ từ chối cho ý kiến về Thục Nghi, anh không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm nhiều như vậy nên chuyển đề tài sang cho Ân Vương Hoàng.

“Tôi không phải như cậu nghĩ đâu, vẫn tìm phụ nữ vui đùa mà, chỉ là không có ai vừa mắt thôi.”

“Còn cô gái kia thì sao? Không định đi tìm à? Vẻ mặt của cậu lúc ấy nhất định là để ý cô ấy rồi.”, Đặng Vũ đề cập đến một cô gái lạ, có vẻ liên quan đến Ân Vương Hoàng.

“Thôi đi, chuyện phụ nữ lúc nào cũng phức tạp, giờ tôi đây chỉ muốn được tấm thiệp cưới của anh bạn chí cốt thôi.”

Đặng Vũ im lặng không nói gì nữa, cả hai người cùng cụng ly rồi uống sạch chất lỏng trong ly...

******

“Anh đưa tôi đến đây sớm như vậy sao?”, Thục Nghi ngồi trong xe nhìn chiếc cổng đen của căn biệt thự trước mặt, lo lắng nhìn Thế Kiệt.

“Chúng ta muốn kết hôn phải thông báo với ông nội, hôm nay đến ra mắt là được. Nhất định phải xong trước khi hết tuần.”, Thế Kiệt không nói với Thục Nghi việc anh biết cô dùng anh để rời xa Đặng Vũ nhưng anh hiểu, cô muốn mọi chuyện được giải quyết xong xuôi trước khi đến cuối tuần, vì ngày đó anh trai anh sẽ từ Singapore trở về.

“Nhưng tôi chưa chuẩn bị gì cả.”

“Bình tĩnh đi, có tôi mà, cứ cư xử cùng nói chuyện như bình thường là được, ông nội không khó tính lắm đâu.”, Thế Kiệt nắm lấy tay cô.

Thục Nghi gật đầu, mong là ông nội của Thế Kiệt sẽ không nhận ra cô. Chuyện lần này cô giấu cả mẹ lẫn ba cô vì không muốn họ lo lắng, tự mình lo liệu mọi việc. Chiếc cửa gỗ mở ra, Thế Kiệt nắm tay Thục Nghi đi vào trong. Vẻ mặt Thục Nghi không tự nhiên chút nào, nói thẳng ra là gượng gạo vì cô không có tình cảm với Thế Kiệt, nắm tay thế này cũng không thấy thoải mái. Vô được một lúc, từ chiếc cầu thang uốn lượn phía bên phải, một ông lão chống cây gậy đi xuống, giọng rất vui vẻ.

“Kiệt, cháu về rồi sao? Sao hôm nay về sớm thế?”

Ông Tịnh đi xuống, dừng trước mặt của hai người, ánh mắt hẹp đầy vẻ uy nghiêm nhìn về Thục Nghi làm cô khẽ run người, Thế Kiệt thấy thế liền nắm chặt tay cô. Hành động ấy được ông Tịnh nhanh chóng thu vào tầm mắt.

“Cháu có việc nên về sớm ạ.”

“Đây không phải là thư kí của anh cháu sao?”

“Dạ phải, nhưng cô ấy còn là bạn gái cháu.”

Thục Nghi nghe Thế Kiệt giới thiệu đến mình liền lễ phép cúi đầu.

“Cháu chào ông.”

Ông Tịnh chăm chú nhìn cô gái trước mặt. Thật kì lạ, cứ nhìn cô gái này ông lại càng thấy quen mặt, như đã từng gặp ở đâu rồi. Có lẽ hơn 20 năm trôi qua, ông không còn nhớ rõ Thục Nghi, hơn nữa bây giờ cô còn lớn như thế này.

“Là sao đây? Giới thiệu bạn gái sao?”

Ông Tịnh nói rồi đi đến ngồi xuống chiếc ghế sofa phía sau, Thế Kiệt cũng kéo Thục Nghi theo sau cùng ngồi xuống, giọng nghiêm chỉnh như thật, không giống như cô đang nhờ anh giả vờ cưới cô.

“Thưa ông, cháu muốn lấy cô ấy.”

Ông Tịnh kinh ngạc, cô bé này đúng là không tệ, cũng dịu dàng, gương mặt sáng láng.

“Họ tên cháu là gì?”

Thục Nghi đắn đo hồi lâu, cô quyết định nói tên thật.

“Dạ Phùng Nguyễn Thục Nghi ạ.”

Câu trả lời của cô làm ông Tịnh bất ngờ, tay cũng run run, họ Phùng, tên Thục Nghi, hoàn toàn trùng với tên con gái của tên bạn bỉ ổi của con trai ông. Nhưng gia đình đó đã chuyển đi từ lâu, lại không nghe thấy tin tức gì, chắc gì đã cô gái này là con gái họ. Không chắc chắn, ông dò hỏi thêm.

“Ba mẹ cháu đâu? Họ làm nghề gì?”

“Dạ, ba mẹ cháu mất hết rồi ạ.”, Thục Nghi mặt buồn rõ rệt còn Thế Kiệt ngạc nhiên, cô dám nói rằng ba mẹ cô đã mất sao? Thục Nghi, cô gái này đang suy nghĩ gì vậy? Dù cho có giả vờ đi nữa nhưng cũng cần ba mẹ hay người đại diện ra nói chuyện hôn sự chứ?

“Trong nhà cháu không còn ai có thể đứng ra chủ hôn sao?”, ông Tịnh hỏi với sự nghi ngờ tỏ rõ trên mặt.

“Vâng, ba mẹ cháu đều là trẻ mồ côi, nay họ đã mất cháu không còn người thân nào cả.”, với lời nói hoàn toàn giả dối về thân phận của cô làm Thế Kiệt sững sờ.

“Cháu và Kiệt quen nhau bao lâu rồi?”

“Dạ hơn 1 năm rồi ạ.”, Thế Kiệt nhận thấy sự ấp úng trên gương mặt của Thục Nghi liền thay cô trả lời.

“Mới hơn 1 năm mà đã muốn cưới rồi sao?”

“Cháu và Nghi yêu nhau thật lòng, mong ông cho phép.”

Ông Tịnh nhìn thấy được sự kiên quyết trong mắt Thế Kiệt, ông biết dù ông có ngăn cấm thì đứa cháu trai này vẫn nhất định làm theo ý mình. Tuy nhiên, ông vẫn còn hoài nghi về thân phận cô bạn gái này của Thế Kiệt, phải dùng cách gì để trì hoãn, ông muốn có thêm thời gian tìm hiểu cô gái này trước khi cô trở thành cháu dâu của ông. Ông Tịnh suy nghĩ một hồi, có lẽ đã nghĩ ra được ý gì đó, gương mặt hiện lên chút vui vẻ.

“Vậy đi, hai đứa làm lễ đính hôn trước, sau đó hãy tính tiếp đến kết hôn. Như vậy vừa có thể khẳng định hai đứa thật lòng với nhau, yêu nhau, có nhau vừa có thể có thêm thời gian chuẩn bị cho hôn lễ. Hai đứa thấy thế nào?”, ông Tịnh nghĩ ra được kế hoãn binh rất hay.

“Em nghĩ sao?”, Thế Kiệt hỏi Thục Nghi.

“Em sao cũng được ạ”, chỉ cần cô đến với Thế Kiệt là được rồi.

“Vậy chúng cháu nghe theo lời ông ạ. Thứ 6 đi, cháu lại đưa Nghi đến bàn chuyện lễ đính hôn được không ông?”

“Được, ông sẽ nói bác Tân chuẩn bị trước vài thứ.”, ông Tịnh cười nhẹ.

“Vậy giờ cháu sẽ đưa Nghi về.”, Thế Kiệt nói rồi kéo Thục Nghi đứng lên.

“Cháu chào ông ạ.”, Thục Nghi cúi đầu rồi đi theo Thế Kiệt ra ngoài.

Cô gái cháu trai ông đưa về hôm nay theo ông Tịnh nhận thấy cô không đơn giản chút nào. Thứ nhất, về cái tên của cô, Phùng Nguyễn Thục Nghi hoàn toàn trùng với tên con bé ngày trước cùng Đặng Vũ có hôn ước, là con của thằng bạn trời đánh của con trai ông. Thứ hai khi nói về thân thế, Thục Nghi còn lắp bắp, ấp a ấp úng như muốn che giấu điều gì. Thứ ba, cô gái này và Đặng Vũ từng có nhiều lần xuất hiện cùng nhau nhưng lại ít đi cùng Thế Kiệt, nhìn không giống người đang yêu nhau, hẹn hò gì cả. Tất cả những điều trên cho thấy ông phải tìm hiểu lại thật kĩ về Thục Nghi. Thế Kiệt tuy là con riêng của Thành, con trai ông nhưng đối với ông, anh vẫn là đứa cháu trai được ông hết mực yêu thương. Vì vậy, ông không muốn cháu trai mình cưới người con gái mờ ám, không rõ ràng như thế được, anh phải nhận được hạnh phúc mà anh xứng đáng được có...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.