Hà Phương vừa mới đến trước cửa biệt thì đưa tay nhấn chuông. Một lúc sau thì dì Phúc từ trong nhà đi ra, mở cửa rồi chào hỏi cô, thái độ ngạc nhiên tột độ giống như sợ người ta phát hiện ra điều mà mình đang giấu kín. Nhìn dì Phúc như thế, có khi nào lời nói của Lisa Vy là sự thật?
Hà Phương đưa túi xách đặt trên khuỷu tay rồi cười chào dì Phúc.
“Dì Phúc, chào dì.”
Dì Phúc là một người giúp việc lâu năm cho Đặng Vũ, ngày xưa bà làm việc ở biệt thự ông nội anh nhưng từ khi anh dọn ra ở riêng bà cũng đi theo để chăm sóc anh nên có lẽ mọi chuyện trong gia đình họ Đặng bà đều biết, kể cả Hà Phương và Đặng Vũ đã có hôn ước từ trước, và Hà Phương cũng biết bà nên hai người mới có thể tự nhiên chào hỏi như thế.
“Chào cháu.”, dì Phúc cười nhẹ, thôi rồi sao cô Hà Phương lại đến đây chứ, có khi nào..., dì Phúc thầm nghĩ.
Hà Phương biết dì Phúc đang có chuyện muốn giấu và cô cũng biết điều đó là gì nhưng vẫn giả vờ như không có chuyện gì cả.
“Cháu có thể vào nhà không ạ?”, Hà Phương ngỏ lời.
Dì Phúc giật mình, không được, Thục Nghi đang ở trong nhà, nếu Hà Phương vào thì mọi chuyện sẽ vỡ lỡ hết, Đặng Vũ cũng sẽ không bỏ qua chuyện này nhưng làm sao để từ chối đây, trong khi Hà Phương đã ngỏ ý muốn vào trong?
Hà Phương thấy dì Phúc tỏ vẻ không đồng ý liền hỏi.
“Cháu không thể vào sao ạ? Hay bên trong có gì đó cháu không thể thấy?”
“Không, không phải thế...”
Dì Phúc vội phủ nhận, đưa hai tay lắc lắc trước mặt Hà Phương. Hà Phương thấy thế liền mỉm cười, lách qua dì Phúc đi vào bên trong biệt thự, vừa đi vừa nói.
“Vậy thì cháu có thể vào được rồi.”
Hà Phương cất bước đi nhanh, dì Phúc chưa kịp định hình gì cả thì thấy Hà Phương lướt qua, bà vội đi theo phía sau rồi cố gắng vượt qua trước rồi chặn Hà Phương lại.
“Hà Phương, cháu về khi nào?”, dì Phúc cố ý nói thật to để Thục Nghi nghe thấy mà tránh đi.
Hà Phương biết dì Phúc có ý cản mình vào trong thì cười nhẹ, đưa tay mình nắm lấy tay bà rồi tiếp tục đi vào.
“Cháu về từ tuần trước rồi ạ, cháu nhớ dì lắm, à cháu còn có quà muốn tặng cho dì này.”
Hà Phương không cho dì Phúc cơ hội phản đối mà kéo bà đi một mạch vào phòng khách. Vừa vào đến nơi thì Hà Phương như đứng hình, còn dì Phúc thì cuống cuồng, lên tiếng.
“Thục Nghi...”
Thục Nghi đang ngồi trên ghế xem tạp chí thấy dì Phúc lên tiếng thì vừa trả lời vừa ngẩng mặt lên.
“Dì Phúc, có chuyện gì...”
Câu nói của Thục Nghi chưa hoàn chỉnh thì đã dừng lại. Cô đứng như chết lặng đối diện cô gái vừa đi vào, cuốn tạp chí trên tay cũng rơi xuống đất. Một hồi sau Thục Nghi mới hoàn hồn, giọng ấp úng.
“Ci...Cindy.”
Hà Phương buông tay dì Phúc ra, đi đến gần trước mặt Thục Nghi. Không sai, câu nói của Lisa Vy không sai một chút nào, cô bạn của cô đang sống cùng với Đặng Vũ- vị hôn phu của cô, hơn nữa lại là tình nhân của anh. Cuối cùng chuyện này là thế nào đây, sao Thục Nghi lại có mối quan hệ như vậy với Đặng Vũ?
Dì Phúc vội chen lời.
“Thục Nghi, đây là cô Hà Phương.”
Dì Phúc vừa giới thiệu tên của Hà Phương thì Thục Nghi một lần nữa như sét đánh ngang tai. Hà Phương, chẳng phải là tên của vị hôn thê của Đặng Vũ mà lần trước dì Phúc nhắc đến sao? Cindy và Hà Phương là cùng một người? Ngày hôm nay Hà Phương đến đây không phải là biết mọi chuyện rồi chứ, hơn nữa cô lại là bạn của Thục Nghi, thật sự khó xử. Thục Nghi một chút nhói đau cùng sự nhục nhã ê chề, rốt cuộc cô là gì đây? Ngay cả vị hôn phu của bạn mình mà cô cũng đoạt lấy không khác gì là một “hồ ly tinh” dù cho cô có lý do gì đi chăng nữa, lỗi lầm lớn như thế liệu Hà Phương có tha thứ cho cô không?
“Thục Nghi...”, Hà Phương chậm rãi lên tiếng.
“Hai người biết nhau sao?”, dì Phúc ngạc nhiên.
“Cô ấy là bạn của cháu ạ.”, Thục Nghi giọng nặng nề lên tiếng.
Câu trả lời của Thục Nghi làm dì Phúc mở to mắt, lần này thật sự không xong rồi, vị hôn thê và tình nhân của Đặng Vũ lại là bạn của nhau, rồi chuyện này sẽ đi về đâu đây?
“Mình muốn nói chuyện với cậu.”
Hà Phương vừa nói xong thì quay lưng cất bước đi về phía vườn hoa, vẻ mặt có vẻ rất nghiêm trọng còn Thục Nghi cũng cuối xuống nhặt tờ tạp chí lên rồi bước theo sau. Khi đi qua dì Phúc thì cô bị bà níu tay lại, lắc đầu, Thục Nghi biết bà đang lo lắng điều gì nhưng vẫn giữ sự bình tĩnh, đưa tay vỗ vỗ trấn an bà rồi đi ra ngoài...
Vườn hoa...
Trong vườn hoa nhà Đặng Vũ có đặt một bộ bàn thế làm bằng mây rất đẹp, rất phù hợp với phong cảnh xung quanh. Trên bàn lúc nào cũng để sẵn một ấm trà để chủ nhân có thể tiếp đãi khách hay tự mình ngắm cảnh xung quanh rồi thưởng thức. Hà Phương đi đến một chiếc ghế ngồi xuống, tự nhiên rót một tách trà như công việc này là một thói quen. Thấy Thục Nghi chậm rãi đi đến, cô đẩy một tách trà đến phía đối diện, giọng trầm ổn lên tiếng.
“Cậu ngồi đi.”
Thục Nghi thở dài rồi ngồi xuống, có lẽ hôm nay sự thật sẽ được phơi bày ra ánh sáng nhưng Hà Phương có tha thứ cho cô không? Hà Phương là một người bạn tốt nên Thục Nghi không muốn mất người bạn này.
“Hà Phương, mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu...”, Thục Nghi vừa ngồi xuống vội lên tiếng, trên mặt cũng hiện lên sự lo lắng.
“Vậy mọi thứ mình thấy là gì đây? Có một người phụ nữ sống cùng vị hôn phu của mình thì mình nên nghĩ như thế nào?”, Hà Phương hỏi ngược lại Thục Nghi, vừa bước vào cô nhìn thấy Thục Nghi đang ngồi xem tạp chí, bộ đồ này không giống như khách đến nhà.
“Mình...mình...phải, như cậu thấy đó, mình đang sống cùng Đặng Vũ, vị hôn phu của cậu. Mình xin lỗi, mình không cố ý giấu cậu đâu vì giờ mình mới biết cậu là Hà Phương nhưng cậu tin mình đi, sự thật không như cậu nghĩ đâu.”, giọng Thục Nghi ấp úng thêm một chút sự nóng vội, cô vội nắm lấy tay của Hà Phương.
“Vậy sự thật của cậu là gì?”
Thục Nghi nghe câu hỏi của Hà Phương xong thì người như cứng đờ, ngay lúc này đây cô muốn nói cho Hà Phương mọi chuyện nhưng với lý do muốn cứu ba mình mà bán cả lòng tự trọng cùng bản thân thì cô bạn này sẽ nghĩ gì về cô?
Thấy Thục Nghi do dự không muốn trả lời, Hà Phương khẽ thở dài rồi chuẩn bị đứng lên, kèm theo một câu nói lạnh lùng.
“Nếu cậu không thể nói thì thôi. Việc cậu làm ngày hôm nay mình sẽ nhớ không bao giờ quên, chính bạn mình lại cướp đi vị hôn phu của mình, thật nực cười.”
Đến lúc này Thục Nghi không thể giữ bình tĩnh được nữa, cô không muốn mất Hà Phương cũng không muốn mình bị hiểu lầm là “hồ ly tinh”, cô vội lên tiếng vô tình lộ ra điều không nên nói.
“Là mình bị ép buộc thôi.”
Một câu nói của Thục Nghi làm ngăn cản hành động của Hà Phương, cô ngồi lại vị trí cũ, nhìn thẳng vào mắt của Thục Nghi.
“Ý cậu là sao? Là Đặng Vũ ép buộc cậu?”, không thể nào, Đặng Vũ không phải là người như thế.
Thục Nghi cứng họng, lời không nên nói cũng nói ra rồi, dù có cố gắng né tránh thì Hà Phương cũng không cho qua chuyện này.
“Không hẳn là như thế.”, giọng Thục Nghi nhỏ dần.
Thục Nghi nhìn Hà Phương, ngưng một lúc cũng nói tiếp.
“Thực ra lúc trước mình làm thư ký riêng cho Đặng Vũ. Một thời gian sau ba mình đột nhiên phát bệnh phải vào viện. Khi có kết quả thì bác sĩ nói ba mình bị tai biến cần chữa trị mà chi phí thì quá tốn kém, dù mình có làm như thế nào cũng không đủ tiền chữa cho ba. Một ngày Đặng Vũ tìm mình đưa ra lời đề nghị, nếu mình chấp thuận anh ấy sẽ giúp đỡ mình, mình không còn lựa chọn nào khác nên...”, Thục Nghi kể lại rành mạch mọi chuyện.
Hà Phương phía đối diện trở nên ngỡ ngàng và khó hiểu. Ngỡ ngàng là vì hoàn cảnh của Thục Nghi khiến cô lâm vào tình thế này còn khó hiểu là Hà Phương dành cho Đặng Vũ. Từ lúc biết anh đến nay Hà Phương chưa bao giờ thấy anh hành xử như vậy, mọi chuyện là do những người phụ nữ kia đề xuất mong muốn ở bên cạnh anh nhưng lần này, nếu như mọi chuyện giống Thục Nghi nói thì anh hoàn toàn thay đổi rồi, có khi nào...
Mãi suy nghĩ thì Hà Phương chợt giật mình nhớ đến mình đang nói chuyện với Thục Nghi.
“Ngọc Khanh không giúp đỡ cậu sao?”
“Trước khi mình đồng ý thì có ý định hỏi sự giúp đỡ của Ngọc Khanh nhưng cậu ấy dồn hết tiền cho việc mua nhà nên mình đành thôi.”, giọng Thục Nghi buồn hẳn.
“Cậu có thể tha thứ cho mình được không, mình không cố ý cướp đi người đàn ông của cậu đâu.”, Thục Nghi ngưng một lúc chợt kích động, nắm lấy tay Hà Phương, nước mắt lưng tròng, cô không muốn phản bội bạn mình như vậy nhưng biết làm sao đây, là tình thế ép buộc cô phải chấp thuận, cô thật sự không thể cãi lại ý trời, không thể cãi lại hai chữ “ số phận“.
Hà Phương thấy Thục Nghi xúc động sắp khóc liền trở nên lo lắng, lấy tay đưa lên mặt xoa gò má Thục Nghi. Thôi rồi, nếu cứ im lặng như thế Thục Nghi sẽ khóc mất, nhưng nếu nói tha lỗi cho Thục Nghi thì cô cũng áy náy trong lòng không buông bỏ được, tính Thục Nghi Hà Phương biết mà, chắc có lẽ...
“Cậu đừng khóc và cũng đừng lo, thật sự mình không trách cậu.”
Thục Nghi nghe lời an ủi của Hà Phương thì không tin, nằng nặc nhận lỗi.
“Không, cậu giận mình là đúng, là mình sai.”, giọng Thục Nghi như nghẹn lại.
“Mình nói cậu không sai mà, đừng thấy chính mình có lỗi nữa được không?”
“Hà Phương, mình xin lỗi, mình sẽ lập tức tìm cách rời xa Đặng Vũ.”, Thục Nghi cố chấp nhận lỗi sai về mình dù Hà Phương có phủ nhận đi chăng nữa.
“Mình sẽ không giận cậu và mình không có tư cách giận cậu, cậu hiểu không? Mình và Đặng Vũ chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.”
Đến lúc này Hà Phương không thể bình tĩnh mà nói hoạch tẹt ra những gì nghĩ trong đầu. Nếu Hà Phương không nói thì có lẽ Thục Nghi sẽ khóc ầm lên ở đây và cứ nhận lỗi mãi thôi. Dù gì Thục Nghi cũng kể mọi chuyện với cô thì cô sẽ nói hết ra sự thật, không để Thục Nghi cảm thấy nặng lòng...