Tổng Giám Đốc Và Thư Kí: Ai Hơn Ai?

Chương 23: Chương 23: Vạch trần




Ngọc Khanh cầm chặt chiếc điện thoại trong tay, bây giờ cô đã có đoạn thu âm nhưng nhỡ cô ta nói là do cô ghép lại để hãm hại cô ta thì lúc đó không những không buộc tội được cô ta mà còn làm Thục Nghi khó xử, bây giờ làm sao? Ngọc Khanh ngồi nhớ lại cuộc nói chuyện giữa cô, Thục Nghi và Thế Kiệt và phân tích lại mọi chuyện, để xem mình có bỏ sót thứ gì không. Chiếc xe màu đỏ tươi, bốn chỗ, treo một con ngựa rất đẹp... Đúng, chiếc xe, theo như Ngọc Khanh nghe Thục Nghi nói là hôm nay Đặng Vũ sẽ đi công tác về, chắc chắn Lisa Vy đến để chờ Đặng Vũ.

Nghĩ rồi Ngọc Khanh chạy ra thang máy, bấm nút xuống bãi đỗ xe V.I.P vì thế nào loại người như Lisa Vy cũng đòi phải đỗ xe ở đó cho bằng được. Khi thang máy đến nơi, Ngọc Khanh liền chạy ra bên ngoài, bắt đầu tìm kiếm. Bãi đỗ xe V.I.P khá nhỏ vì thường ngoài xe của Tổng, Phó Tổng giám đốc và các đối tác khi đến bàn việc mới đỗ ở đây nên chỉ một chút Ngọc Khanh đã tìm được một chiếc xe đúng theo mô tả của Thục Nghi. Chiếc xe đỗ ở trung tâm của bãi, nhìn bóng loáng như vừa được bảo trì, Ngọc Khanh đi đến trước mặt chiếc xe, môi khẽ nhếch lên, đúng là có một con ngựa được treo ở đấy. Cô ta muốn giấu sao, chính cô sẽ moi nó ra, quá ác độc, chỉ tội cho Thục Nghi luôn nghĩ cô ta vô tội...

Ngọc Khanh quay lại làm việc, trên đường cô gọi điện cho Thế Kiệt.

“Tôi nghe.”

“Phó Tổng, chắc chắn Lisa Vy là người đã hãm hại Thục Nghi.”

“Cô đã tìm được chứng cứ sao?”

“Phải, tôi có một đoạn ghi âm, tôi sẽ gửi cho anh sau. Nhưng tôi có thể nhờ anh một việc được không?”

“Cô cứ nói.”

“Anh là Phó Tổng muốn xem đoạn băng ghi hình của bãi đỗ xe thì không thành vấn đề. Lúc nãy tôi đã xuống bãi xe V.I.P phát hiện ra một chiếc xe như Thục Nghi mô tả. Anh xem đoạn băng rồi lấy hình ảnh người lái chiếc xe làm bằng chứng được không?”

“Được, không thành vấn đề. Ngọc Khanh, cô làm tốt lắm.”, giọng Thế Kiệt vui hơn hẳn.

Thế Kiệt liền gọi cho phòng bảo vệ gửi đoạn băng ghi hình lên. Đúng như lời nói của Ngọc Khanh, Lisa Vy đã lái chiếc xe đó, điều đó đồng nghĩa với việc chính cô ta đã tông Thục Nghi, lần này cô ta có chối cũng không chối được...

Tối hôm đó...

Lisa Vy vẫn ăn mặc quyến rũ như mọi lần đi đến ôm lấy Đặng Vũ vừa đi công tác về.

“Anh có mua quà cho em không?”

Đặng Vũ mang ra một sợi dây chuyền chói mắt, đưa đến trước mặt Lisa Vy, cô ta vui mừng, vội cùng Đặng Vũ quấn quýt như lời cảm ơn...

******

“Cậu hai, cậu vừa về.”, dì Thanh vui vẻ đi đến, đón lấy áo và cặp của Đặng Vũ.

Đặng Vũ như cũ đi vào nhà vệ sinh rửa tay rồi đi vào phòng ăn.

“Anh họ”, Thế Kiệt nhìn thấy Đặng Vũ vội đứng dậy.

“Ông nội.”, Đặng Vũ lướt qua Thế Kiệt, đi đến ông lão ngồi đầu bàn.

“Đặng Vũ, cuối cùng cháu cũng nhớ đến ông già này. Tuần trước cháu không về làm ông rất buồn.”, ông lão thấy Đặng Vũ thì vui hơn hẳn, kéo anh ngồi xuống bên cạnh.

“Cháu xin lỗi, tuần trước cháu bận quá.”

“Không sao, miễn là nhớ về nhà là được rồi.”

Bữa cơm tối được dọn lên...

“Anh họ, lát dùng cơm xong em muốn nói chuyện với anh một lát, về chuyện lần trước em đã nói với anh trong văn phòng.”, Thế Kiệt gắp một miếng thịt cho ông lão rồi lên tiếng.

Đặng Vũ đang dùng cơm thì nghe thế, hơi dừng lại một chút rồi lại tiếp tục, anh không từ chối.

Khi bữa cơm kết thúc...

Đặng Vũ ra ngoài trước, Thế Kiệt đi theo sau, anh lạnh lùng nói:

“Lên phòng sách.”

Nói rồi anh bước lên cầu thang, rẽ phải đi vào một căn phòng lớn. Đặng Vũ đi đến một chiếc ghế sofa kiểu hoàng gia ngồi xuống, chân phải vắt lên chân trái, khi thấy Thế Kiệt đứng trước mặt mình thì anh hỏi trước.

“Có chuyện gì?”

“Chắc anh cũng biết Thục Nghi xin nghỉ hai ngày qua vì cô ấy bị xe tông.”, Thế Kiệt đi thẳng vào vấn đề.

Ánh mắt của Đặng Vũ có chút khác lạ, xe tông sao? Anh không hề nghe tin tức gì cả, anh chỉ biết Thục Nghi xin nghỉ hai ngày vì lý do bận việc, không ngờ lại bị xe tông.

“Thì sao?”, Đặng Vũ đan hai tay vào nhau, đặt lên trên đùi.

“Người mà tông Thục Nghi và người đã nhốt Thục Nghi vào phòng làm việc là cùng một người. Người đó chính là tình nhân của anh, Lisa Vy.”

Đặng Vũ nghe xong đưa ánh mắt sắc lạnh đến chỗ Thế Kiệt. Thế Kiệt biết Đặng Vũ sẽ không tin gì nếu không có bằng chứng. Thế Kiệt lấy trong túi ra chiếc điện thoại, mở lên cuộc nói chuyện của Lisa Vy mà Ngọc Khanh thu được.

“Sao? Anh muốn cái gì?”

“Anh đã không hoàn thành được việc tôi giao mà còn đòi cái gì?”

“Sao? Khó sao? Chỉ là nhốt con nhỏ Thục Nghi đó vào phòng làm việc của Tổng giám đốc mà cũng không xong mà còn đòi, anh không thấy nực cười à?”

“Anh có biết anh không làm được, tôi phải tự ra tay. Chiếc xe mới mua của tôi chỉ vì trả thù cô ta mà đã bị trầy, anh biết nó có giá thế nào không? Đã thế không biết cô ta chết chưa hay vẫn không sao như lần trước, đúng là tôi đã sai lầm khi giao việc cho anh. Tôi không gửi tiền cho anh đâu, đừng làm phiền đến tôi nữa.”

Đoạn thu âm kết thúc thì Thế Kiệt lấy ra một tấm hình, đặt lên bàn trước mặt Đặng Vũ.

“Đây là hình ảnh của băng ghi hình ghi lại Lisa Vy đang điều khiển chiếc xe này. Theo lời nói của Thục Nghi đây đúng là chiếc xe đã tông cô ấy.”

“Sao cậu biết được lời nói của Thục Nghi là sự thật, cậu không nghĩ cô ấy bịa đặt sao?”

“Em không nghĩ Thục Nghi sẽ bịa đặt, cô ấy không có thù với Lisa Vy, hơn nữa còn chưa lên xe cô ta bao giờ sao có thể miêu tả chính xác về chiếc xe, về điều này anh là người rõ nhất.”

“Cậu đưa chứng cứ cho tôi là muốn tôi xử lý Lisa Vy?”

“Em không có ý đó, em chỉ muốn anh nói chuyện với cô ta là anh và Thục Nghi không có mối quan hệ gì cả, nói cô ta đừng hãm hại cũng như làm phiền đến Thục Nghi nữa. Lisa Vy vì anh nên làm Thục Nghi chịu quá nhiều rắc rối rồi.”

“Ý cậu là tôi là người đã hại Thục Nghi?”

“Ý em không phải thế, chỉ là anh không có mối quan hệ gì với Nghi thì nói rõ cho Lisa Vy biết, để cô ta không làm loạn nữa. Nếu cô ta không dừng lại thì em sẽ tố cáo với cảnh sát.”

“Cậu quan tâm đến Thục Nghi quá mức bình thường.”, ánh mắt lạnh của Đặng Vũ vẫn hướng về Thế Kiệt.

“Phải, em rất quan tâm đến Thục Nghi, em thích cô ấy nên không muốn ai làm tổn thương cô ấy, kể cả anh và người của anh cũng vậy, em sẽ không tha thứ. Em biết anh hiểu những gì em nói, em xin phép.”

Thế Kiệt dồn hết can đảm nói hết câu cuối rồi đi ra ngoài. Đặng Vũ với người lấy tấm hình lên xem, sau đó tay anh nắm chặt lại khiến tấm hình bị biến dạng trở nên nhăn nheo. Đặng Vũ đứng lên cầm theo tấm hình và chiếc điện thoại rời khỏi phòng.

Nhà của Lisa Vy...

Cạch...

“Đặng Vũ, đây là lần đầu tiên anh đến nhà em đấy, vào trong đi.”, Lisa Vy vui mừng, cầm tay của Đặng Vũ đi vào trong.

Lisa Vy đi trước nắm tay Đặng Vũ rồi để anh ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng, định quay lưng đi lấy rượu.

“Anh đợi em lấy rượu nhé.”

“Cô đã làm gì Thục Nghi?”

Câu nói của Đặng Vũ làm Lisa Vy đứng hình, cô ta từ từ quay lại, như đứng chôn chân trước mặt Đặng Vũ.

“Tôi hỏi cô đã làm gì với Thục Nghi, sao không trả lời?”

“Anh nói gì em không hiểu.”, hai tay Lisa Vy nắm chặt lại.

Đặng Vũ không nói gì thêm, chỉ ném tấm hình trong tay về phía Lisa Vy, cô ta cúi xuống nhặt lên xem nhưng vẫn không hiểu tấm hình này thì liên quan gì. Vẻ mặt ngây ra đó của Lisa Vy càng làm cho Đặng Vũ tức giận, anh lấy điện thoại ra, bật lên đoạn thu âm lúc nãy.

Từng lời nói trong đoạn thu âm làm Lisa Vy lo sợ đến run cả người, mồ hồi bắt đầu lấm tấm trên trán.

“Cô không biết tấm hình đó là gì sao? Qua lời kể của Thục Nghi chiếc xe mà tông cô ấy giống y hệt chiếc xe của cô, có trùng hợp thế không?”

“Đặng Vũ, anh nghe em nói đi.”, Lisa Vy biết đã không thể giấu được nữa đành phải nói ra tất cả thôi.

“Được, tôi nghe, cô nói đi.”, ánh mắt lạnh băng của Đặng Vũ quét trên người Lisa Vy làm ai cũng có thể ớn lạnh.

“Phải, chính em là người đã âm mưu nhốt Thục Nghi ở trong văn phòng, cũng chính em đã lái xe tông cô ta nhưng tất cả những gì em làm đều là vì anh, em sợ mất anh vào tay cô ta.”, Lisa Vy giọng run rẩy kể lại mọi chuyện.

Đặng Vũ nghe xong đứng lên, đi về phía Lisa Vy. Sự lạnh ngắt toát ra từ Đặng Vũ làm cô ta sợ hãi, liền ngã ngồi xuống đất. Đặng Vũ thấy thế liền ngồi xổm xuống, đưa bàn tay to nắm chặt lấy khuôn mặt của Lisa Vy làm mặt cô ta tím méc vì lo sợ.

“Cô nói cô làm tất cả vì tôi à? Thật nực cười. Tôi không phải của riêng cô mà cô sợ mất. Nếu khôn thì phải biết an phận hầu hạ cho tôi, còn không thì cô chỉ là đồ bỏ đi thôi. Tôi nói cho cô biết, tôi cấm cô động đến Thục Nghi. Lần này tôi tha mạng cho cô nhưng nếu có lần sau, tôi sẽ làm cô chết không toàn mạng.”

Đặng Vũ nói xong thì buông tay ra, trên mặt Lisa Vy vẫn còn vết hằng của các ngón tay, anh đứng lên lấy lại chiếc điện thoại rồi rời khỏi căn nhà. Lisa Vy đằng sau vẫn còn sợ đến tím xanh mặt, sao Đặng Vũ lại có thứ đó chứ? Thục Nghi, là cô, chính cô hại tôi ra nông nỗi này, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết, tôi không xong thì tôi cũng sẽ lôi cô xuống chết cùng. Tay của Lisa Vy nắm chặt lại nổi lên cả gân xanh, ánh mắt đầy sự căm phẫn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.