Tổng Giám Đốc Và Thư Kí: Ai Hơn Ai?

Chương 20: Chương 20: Vẫn còn cách khác




“Alo?”, Ngọc Khanh bắt máy nhận cuộc điện thoại trong lúc cô còn đang dọn dẹp chén dĩa vừa mới dùng xong.

“Tôi là Thế Kiệt.”, một giọng nói đầy nam tính trả lời bên đầu dây.

“A, chào Phó Tổng. Anh gọi đến có việc gì ạ?”

“Tôi muốn hỏi tình hình của Thục Nghi sao rồi, vẫn ổn chứ?”

“Dạ vẫn ổn ạ. Tôi định hôm nay xin nghỉ một ngày cho Thục Nghi nhưng cậu ấy khônh chịu, vẫn nhất quyết đi làm.”

“Có lẽ cô ấy ổn thật sự nên mới đi làm. Tôi sẽ điều tra việc này, hai cô cứ yên tâm.”

“Cảm ơn, Phó Tổng.”

*******

Văn phòng làm việc...

Đặng Vũ đi vào bên trong, mặc dù mọi thứ trong văn phòng đều được Thế Kiệt và Đạt sắp xếp lại như cũ nhưng vẫn không thể qua mắt được Đặng Vũ. Anh nhìn xung quanh bàn làm việc, có người đã đến đây, có người như đang tìm cái gì đó trong chỗ này. To gan! Ai dám vi phạm nội quy anh đưa ra chứ.

“Ngày hôm qua em về sau cùng, có ai vào phòng làm việc của tôi không?”

Thục Nghi giật mình, chẳng lẽ Đặng Vũ đã biết cô vào phòng này rồi sao? Lần này mà xác nhận từng vào dù có lý do bị ép nhốt anh ta cũng không tin. Lần này xong rồi. Khi Thục Nghi định mở lời thì Linh gõ cửa, sau đó đi vào.

“Thưa Tổng giám đốc, Phó Tổng giám đốc xin gặp ạ.”

Đặng Vũ nghe thế thì quay sang Thục Nghi:

“Em ra ngoài trước đi.”

Thục Nghi hiểu ý, dời bước ra ngoài. Ra đến ngoài cửa thì cô gặp Thế Kiệt, cô gật đầu chào rồi quay lại làm việc. Thế Kiệt cũng không nói gì, gõ cửa rồi đi vào trong.

Bên trong Đặng Vũ đang đọc tài liệu, Thế Kiệt đi đến trước mặt anh:

“Anh họ, em muốn nói chuyện với anh một lát, không ảnh hưởng đến anh chứ?”

Đặng Vũ dừng việc lại, đưa mắt nhìn Thế Kiệt:

“Tôi nghĩ nên xưng hô theo chức vị chứ.”

“Nhưng chuyện em muốn nói là chuyện riêng không phải là công việc.”

“Được, cậu có 10 phút để nói.”

“Em có thể hỏi anh tối hôm qua anh đã ở cùng ai được không?”

“Cậu bắt đầu để tâm đến việc riêng của tôi từ lúc nào vậy?”

“Chẳng lẽ anh không muốn biết ai đã vào văn phòng anh sao? Em biết dù có sắp xếp lại thế nào thì anh cũng sẽ phát hiện.”

“Cậu đã vào đây? Lá gan của cậu cũng to thật.”

“Không chỉ riêng em mà có cả Thục Nghi.”

“Thục Nghi?”, giọng Đặng Vũ trầm hẳn, cô ấy vào đây làm gì?

“Đúng, chuyện là tối hôm qua Thục Nghi nhận được một tin nhắn nói cô ấy đến văn phòng của anh lấy tài liệu mà anh để quên mang đến nhà. Và người gửi tin nhắn chính là anh. Sau khi đến tìm thì bị ai đó khóa cửa nhốt trong đây gần cả một đêm. Cùng lúc đó em đến công ty lấy đồ nên mới biết và cứu cô ấy ra.”

“Tôi không gửi một tin nhắn nào cả.”, cậu cứu cô ấy sao, trùng hợp vậy ư? Đặng Vũ không cho câu hỏi đó của mình vào lời nói.

“Phải, em biết đó không phải là con người anh nên em muốn hỏi tối hôm qua anh ở cùng ai, có thể người đó chính là kẻ hãm hại Thục Nghi.”

Thế Kiệt ngưng một chút rồi nói tiếp:

“Hơn nữa tối hôm qua Thục Nghi thật sự hoảng loạn, lo sợ dù đã được đưa ra ngoài. Cô bạn thân của Nghi cũng nói cô ấy đã ngủ không ngon, còn mơ thấy ác mộng. Em muốn giúp cô ấy tìm ra kẻ chủ mưu.”

“Cậu có vẻ rất quan tâm đến Thục Nghi.”, Đặng Vũ đưa ánh mắt lạnh đến chỗ Thế Kiệt.

“Chỉ là em lo tập đoàn mất tài liệu quan trọng thôi. Hơn nữa nếu để nhân viên của Thượng Vũ bị hãm hại ngay chính trong tập đoàn sẽ có lời đàm tiếu, không tốt cho Thượng Vũ.”, Thế Kiệt biện minh cho sự quan tâm của mình đối với Thục Nghi.

“Cậu ra ngoài được rồi.”, Đặng Vũ không hề trả lời câu hỏi của Thế Kiệt mà lạnh lùng nói Thế Kiệt ra ngoài.

Thế Kiệt cũng hiểu Đặng Vũ không muốn cho anh biết về người đó, không thể làm gì thêm đành đi ra ngoài. Thế Kiệt vừa đi không bao lâu thì Đặng Vũ gọi điện nội bộ cho Linh nhằm gọi Thục Nghi vào trong.

Cốc...cốc...

Thục Nghi gõ cửa rồi đi vào trong, đứng ở vị trí lúc nãy của Thế Kiệt:

“Tổng giám đốc có gì dặn dò ạ?”

Đặng Vũ đứng lên đi đến đối diện Thục Nghi, lười biếng dựa lên cạnh bàn làm việc. Vì anh cao hơn cô nên khi anh ngồi dựa vào bàn thì cao ngang bằng với cô. Thục Nghi lúc này đang cuối đầu, Đặng Vũ thấy thế thì đưa bàn tay to của mình lên đặt vào một bên má của cô. Thục Nghi cảm giác như có cái gì đó lạnh buốt áp vào má của mình thì giật mình, ngẩng đầu lên phát hiện Đặng Vũ đang có hành động thân mật đó. Thục Nghi khẽ chuyển động gương mặt để thoát ra bàn tay lạnh ngắt của Đặng Vũ nhưng không ngờ bàn tay ấy vẫn tiến đến mơn trớn gò má trắng mềm mại của cô.

“Em có vẻ rất sợ tôi?”

“Không, không có thưa Tổng giám đốc.”

“Tối hôm qua em khó ngủ?”, đôi mắt Đặng Vũ bỗng xẹt qua một tia ôn nhu không dễ dàng nhận ra.

“Vâng, chắc là xem ti vi hơi nhiều nên khó ngủ một chút ạ.”

“Xem ti vi?”, cô không kể cho anh nghe sự việc tối hôm qua, chẳng lẽ nếu Thế Kiệt không nói trước sự tình thì không phải cô là người bị trách phạt sao?

“Vâng.”

Sau câu trả lời của Thục Nghi, Đặng Vũ liền thu tay, quay lại vị trí, nói ra một câu lạnh lùng rồi tiếp tục đọc tài liệu.

“Em ra ngoài đi.”

Thục Nghi gật đầu rồi đi ra. Linh thấy Thục Nghi thì lo lắng hỏi:

“Sếp Tổng trách gì à?”

“Không, chỉ hỏi một chút vấn đề thôi.”

“Mà sao mặt Nghi đỏ thế hả, kiểu như xấu hổ ấy.”

“Sao, mặt mình đỏ á?”

“Ừa, như vừa bị hỏi chuyện yêu đương hay sao thế?”

Thục Nghi nghe xong vội lục túi xách, lấy chiếc gương nhỏ ra soi. Đúng thật, mặt cô đỏ cả lên rồi, sao lại như vậy chứ? Bàn tay anh ta lạnh đến thế thì phải tím chứ sao lại đỏ lên thế này...

*****

Phim trường quay phim...

“Chào chị Lisa Vy, hôm nay chị đến sớm thế?”

“Chào chị, hôm nay chị đẹp quá.”

.....

Nhiều người trong phim trường lần lượt lên tiếng nịnh nọt. Trước kia khi cô ta vẫn còn là một diễn viên chưa có tên tuổi, chưa có kim chủ là Đặng Vũ thì bị mọi người khinh thường, thay phiên nhau ức hiếp, cô ta thề một ngày phải leo lên để mọi người phải im miệng, và hôm nay cô ta đã thành công: có sự nghiệp, có chỗ dựa tốt...

Lisa Vy đi thẳng vào phòng trang điểm để chuẩn bị cho cảnh quay đầu tiên trong ngày hôm nay. Bỗng nhiên từ đằng sau vang lên một cuộc đối thoại giữa hai người nào đó:

“Con nhỏ đó đã dụ hoặc bạn trai em, em phải làm gì bây giờ hả chị?”, một giọng nói thê lương mở đầu cuộc nói chuyện.

“Sao? Nó dám như thế à?”

“Vâng, em thật sự rất sợ mất anh ấy, em không thể để cô ta đạt được ý nguyện.”

“Chị hiểu. Em phải nghĩ cách mà có thể làm cô ta không còn lên mặt với em, làm cô ta không thể dụ dỗ bạn trai em, bằng mọi cách em hiểu không?”

“Đi tù thì sao hả chị?”, giọng cô gái vẫn còn lo lắng.

“Chỉ là đe dọa thôi, không lấy mạng của cô ta đâu mà lo.”

“Chị nói rất đúng...”

Lúc này Lisa Vy đã nghe hết, cô ta đứng lên đi thay trang phục.

“Em diễn tốt hơn rồi đấy, nhưng giọng nói phải đau khổ hơn một chút nữa thì ổn. Lát nữa vào phim thì nói giống như thế.”

“Em cảm ơn chị đã giúp đỡ.”

Thì ra là một cuộc tập diễn xuất...

Trong phòng thay đồ....

Phải, cách đó không làm gì được cô ta thì sẽ còn cách khác, chỉ cần đe dọa cô ta, cô ta sẽ lo sợ mà tránh xa Đặng Vũ. Đúng là lúc mình đang bế tắc không biết nên làm gì thì hai người đó giúp, ngay cả ông trời còn đồng ý thì cái gì Lisa Vy này cũng có thể làm được. Thục Nghi, rồi cô sẽ hiểu chống đối tôi cô sẽ có hậu quả gì, tất cả là do cô tự gây ra nên cũng phải tự gánh lấy....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.