Mà nàng nào đã đọc truyện " Tùy tiện phóng hỏa " thì cho Uyển hỏi cái, rốt cuộc là anh n9 có sạch không O.O ? Truyện Mặc Bảo Phi Bảo toàn sạch, mua quyển này về mới biết anh n9 đã từng li dị, chán không muốn đọc luôn. Mặc dù không mong chờ gì lắm nhưng vẫn hi vọng tác giả vẫn theo phong cách cũ, để anh n9 đc làm rau sạch :3
Ngày hôm sau, Mộ Phong Triệt bỗng nhận được một lời mời bất ngờ. Khi đó anh đang tự nhốt mình trong căn hộ kia, gặm nhấm nỗi cô đơn một mình với đống đồ Vi Vi để lại. Bỗng nhiên chuông cửa reo vang, Mộ Phong Triệt có chút bất ngờ, vì thành phố này là địa bàn của anh, những người biết anh ở căn hộ này không nhiều, chỉ toàn là những người thân quen nhất, vậy nên anh trong bộ dạng không hề có chút cảnh giác nào đi ra mở cửa.
Thấy cả chục người đàn ông vạm vỡ mặc đồ tây trước mặt, Mộ Phong Triệt biến sắc, lập tức đóng sập cửa lại, nhưng đã có người nhanh tay chặn chân vào cửa, khiến cánh cửa không thể đóng vào được. Mộ Phong Triệt thấy vậy thì mở cánh cửa ra, vừa có một người vừa bước một bước đầu tiên vào đã lại bị cánh cửa kia đập thẳng vào mặt, ngã ra phía sau. Vì cú va đập quá mạnh nên cánh cửa đã có hiện tượng bị hư hại.
Mộ Phong Triệt thừa lúc đám người kia xao nhãng, vội chạy đi lấy súng. Căn hộ này anh đã không ở trong một thời gian dài, không hề được trang bị bất cứ hệ thống bảo vệ gì, hơn nữa, anh cũng đã mang hết số vũ khí giấu ở đây đi, bây giờ trên người chỉ còn lại một khẩu súng bất ly thân, đạn cũng chỉ có hơn ba mươi viên. Mộ Phong Triệt thầm chửi một tiếng trong bụng, đám người kia đã đồng loạt phá cửa xông vào. Bình thường, anh đấu với 20,30 người bình thường cũng không sao nhưng lúc này thật khó nói, trang bị không có nhiều, khẩu súng dù tân tiến nhưng cũng chỉ có một khẩu, thảm hơn là chỉ có hơn ba mươi viên đạn. Anh lại còn đang mặc đồ ngủ, áo chống đạn cũng không mặc.
Hơn hết, vừa nhìn đã biết đám người này được huấn luyện vô cùng cẩn thận, đều là những người có thân thủ bất phàm, lại có đến vài chục người, Mộ Phong Triệt tuyệt đối không có phần thắng. Những người đó nhanh chóng tản ra lục soát trong căn nhà.
Mộ Phong Triệt lúc này đang chật vật dùng hai tay bám lên tường của phòng ngủ, một chân anh đạp lên tường làm điểm tựa, chân còn lại để hờ lên mặt trên cùng của cánh cửa, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào cánh cửa dưới chân, chỉ cần có kẻ tiến vào, anh sẽ lập tức nổ súng bắn thẳng vào đỉnh đầu hắn.
Mộ Phong Triệt thật không ngờ, anh cũng có ngày phải trốn lui trốn lủi trong chính nhà của mình, hơn nữa lại còn phải bò trên tường như thằn lằn như vậy nữa, biết là kẻ nào làm, anh sẽ không tha cho hắn.
Nhưng anh lại không ngờ đối thủ lại cẩn thận như vậy, trong mỗi căn phòng bọn chúng đều ném vào một quả bom khí chứa thuốc gây mê cực mạnh. Mộ Phong Triệt cho dù được huấn luyện từ bé, sức khỏe có mạnh mẽ, phi thường đến mức nào thì anh cũng chỉ có thể nín thở được nhiều nhất là 4 phút. Mà đám người kia đều không vội, bọn chúng đã đeo sẵn mặt nạ phòng độc, ném đầy bom khí vào căn hộ, bọn chúng chỉ cần chờ người kia không còn nín thở nổi mà trúng thuốc mê thôi.
Vài phút sau, gân xanh trên trán Mộ Phong Triệt gồ lên, , khuôn mặt đỏ bừng , tím tái, đã sắp đến cực hạn của anh rồi, chẳng nhẽ hôm nay lại cứ như vậy mà bỏ mạng, anh không cam lòng. Nhưng thuốc mê này quá mạnh, mạnh đến mức một kẻ đã có một thân miễn dịch với nhiều loại thuốc mê như anh cũng phải chịu thua, đây tuyệt đối không phải thuốc mê tầm thường có trên thị trường, nếu không thì một sát thủ xuất sắc như Mộ Phong Triệt đã biết.
Hôm nay trúng phải độc thủ, là anh đã quá mất cảnh giác, đồng thời là kẻ địch quá mạnh, có thể trà trộn vào L.A này mà anh không hề hay biết gì, hơn nữa, lại đột nhập chung cư cao cấp dành cho những người quyền thế này một cách thản nhiên như vậy, những người có thể làm vậy trên thế giới không nhiều, rốt cuộc là anh đã động phải người nào ?
Đến khi ý thức mất đi, anh chỉ còn một ý nghĩ : rốt cuộc là anh vẫn không đến tìm Vi Vi được, anh đúng là một kẻ vô dụng…
--- ------ ------ -------
Bối Linh lúc này đang vui đến mức nhảy cẫng lên. Qua vài ngày vất vả, cuối cùng cô đã tìm được thứ thuốc cuối cùng, điều cô không ngờ tới nhất chính là thứ mà cô vẫn luôn tìm kiếm lại vẫn luôn ở ngay trước mắt, cô thật là ngốc quá đi. May rằng lần này tình cờ để ống nghiệm cùng chỗ với thứ thuốc kia, gây ra phản ứng hóa học mới tìm ra được.
Bối Linh nhanh chóng chạy đi tìm Quân Hạo. Quân Hạo không nói năng gì lập tức kéo cô còn đang mặc nguyên áo blouse trắng về phía sân bay tư nhân, bay thẳng tới Los Angeles. Bối Linh tay còn đang cầm ống nghiệm kia tức tối nhìn Quân Hạo, hắn còn không cho cô thời gian thay quần áo và bảo quản thuốc giải đã kéo cô đi, mặc dù tức vậy nhưng nhìn bộ dáng đang vô cùng căng thẳng nhưng vẫn giả vẻ bình tĩnh của hắn, cô lại không nỡ châm chọc.
Hai người vừa xuống máy bay đã đi tới Mộ gia, nhưng Mộ lão gia lại bảo hắn không ở đây. Quân Hạo lại xách theo Bối Linh đi đến khu cung cư cao cấp mà bọn họ từng sống. Vừa đi lên đã thấy giám đốc chung cư khó xử đứng đó. Quân Hạo nhanh chóng chạy về phía căn hộ của Mộ Phong Triệt, chỉ thấy cửa đã bị phá nát vụn, Quân Hạo lập tức biến sắc, nhìn vào trong, mọi thứ vẫn như bình thường, đang muốn bước vào thì Bối Linh đã kéo anh lại. Quân Hạo bị nỗi lo lắng cho Mộ Phong Triệt làm cho mất cảnh giác, không để ý tới trong căn phòng vẫn còn một phủ một tầng khói sương mờ nhạt.
Nhưng Bối Linh thì khác, thuốc mê này do chính cô chế ra, vừa nhìn cô đã lập tức nhận ra, hơn nữa, người có nó chỉ có nhà Anderson. Bối Linh ngẩn người, vậy Mộ Phong Triệt bị nhà ngoại của Vi Vi bắt đi rồi…
Hai người Bối Linh và Quân Hạo lại lục tục chạy tới New York. Nhưng lần này lại là Bối Linh kéo Quân Hạo đi. Quân Hạo thấy vẻ mặt thấu hiểu và chắc chắn của Bối Linh thì nửa tin nửa ngờ theo cô bay tới New York.
Thuốc giải lúc này đã được cất vào tủ lạnh mini chạy bằng pin để bảo quản, lúc này đang để ở túi hành lý dưới chân Bối Linh. Quân Hạo rất muốn hỏi lý do đi New York nhưng vừa lên máy bay được một lát, Bối Linh đã lập tức chìm vào cơn ngủ say. Mấy ngày vừa rồi, để điều chế thuốc giải, Bối Linh đã dẹp dự án quan trọng mà cô đang làm sang một bên, chỉ cần có phát hiện hay ý tưởng gì về thuốc giải là cô lại chạy tới phòng thí nghiệm, không quản ngày đêm.
Vốn đã mệt mỏi vì nghỉ ngơi không đủ, lại phải bay liền hai chuyến bay liên tiếp, Bối Linh đã không thể gắng gượng được, cứ như vậy sớm muộn cô cũng ngã bệnh, dù gì cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ.
Quân Hạo nhìn cô gái ngồi cạnh mình, anh bỗng nhiên thấy không quen. Bình thường, cô luôn dùng một bộ dạng hung dữ, đanh đá để đối đầu với anh, nhưng lúc này, nhìn cô ngủ lại an tĩnh, ngoan ngoãn đến lạ thường, hoàn toàn không còn giống như sư tử hà đông suốt ngày thích rống vào mặt anh.
Quân Hạo phải thừa nhận một điều, mặc dù suốt ngày bị cô chọc tưc đến muốn hộc máu nhưng anh lại thích dáng vẻ ấy của cô, rất chân thật, rất sinh động, khác hoàn toàn với bộ mặt giả dối luôn được giấu sau lớp trang điểm thật dày của các cô gái anh đã từng qua lại.
Bất tri bất giác, Quân Hạo đã nhìn Bối Linh đến ngẩn người. Ngũ quan cô rất tinh xảo, nhỏ nhắn, vì suốt ngày ở trong phòng thí nghiệm không chịu ra ngoài nên làn da cô cũng trắng nõn , mềm nhũn, nhìn thế nào cũng giống học sinh cấp ba. Quân Hạo đưa ngón trỏ chọc chọc vào má cô, phúng phính, mềm mại đáng yêu vô cùng, anh bỗng thấy lòng mình rung lên. Dưới hàng mi dài cùng hai mi mắt nhắm nghiền kia là một đôi mắt trong veo không nhiễm chút bụi bẩn, sinh động đến mê người.
Quân Hạo thấy về điểm này, đôi mắt của Vi Vi và Bối Linh rất giống nhau, chẳng nhẽ tâm hồn cứ trong sáng thuần khiết thì đôi mắt sẽ trong veo, xinh đẹp như vậy sao ?
Quân Hạo vì vẫn đang nhìn Bối Linh đến thất thần, đột nhiên người cô động đậy, anh bỗng giật mình quay mặt đi. Khuôn mặt quyến rũ, hút hồn phái nữ của hoa hoa công tử lúc này lại nổi lên một lớp hồng nhạt. Tiếp đó, Quân Hạo bỗng cảm thấy đầu vai nặng trĩu, vừa quay ra nhìn đã thấy khuôn mặt của Bối Linh ngay gần sát mặt mình, anh một lần nữa giật nảy mình, theo phản xạ muốn châm chọc cô mấy câu nhưng lại phát hiện ra cô vẫn đang ngủ, chỉ là ngủ quá say nên vô thức ngả về anh thôi.
Người Quân Hạo cứng đờ, anh bỗng nhiên không dám động đậy, sợ cô tỉnh giấc. Vì Quân Hạo ngồi ngả ra phía sau nên khi cô ngã dựa vào vai Quân Hạo, mặt cô liền dính sát vào cổ anh. Lúc này, bị từng hơi thở nhè nhẹ của cô phả vào cổ, anh bỗng đỏ bừng mặt, tim cũng nhảy lên thình thịch thình thịch, hơn nữa, phía dưới… cũng có phản ứng…
Quân Hạo bỗng phát hiện ra, chỉ cần anh quay đầu ra là có thể nhìn thấy rõ từng nét trên gương mặt cô. Quét mắt một vòng trên gương mặt non nớt đó, tầm mắt anh bỗng dừng ở đôi môi nhỏ nhắn, hồng hào. Trước đây anh cũng chưa từng thấy cô đánh son, nhưng môi lúc nào cũng rất tươi tắn, xinh đẹp, hơn nữa cô có thói quen hay cắn môi và liếm môi, vậy nên lúc nào nhìn nó cũng căng mọng và ướt át. Nghĩ đến đây, khuôn mặt Quân Hạo càng thêm đỏ rực lên, anh nuốt nước bọt đến ực một cái.
Trong vô thức, Bối Linh bỗng liếm môi, Quân Hạo thấy quả tim đang đạp thình thịch của mình lỗi nhịp một cái, anh không kìm được nữa, hạ thấp đầu xuống, bao trọn đôi môi kia…
Bị cảm giác buồn buồn, tê tê trên môi làm cho tỉnh giấc, Bối Linh ngơ ngác mở đôi mắt ngái ngủ nhìn xung quanh. Vừa nhìn sang bên cạnh liền thấy Quân Hạo cả người cứng đờ, dáng gồi thẳng tắp, trông có vẻ rất căng thẳng, thật chẳng giống anh ta gì cả, hơn nữa, gương mặt lại đỏ bừng bừng, đến cả tai cũng đỏ, cả cổ cũng đỏ nữa kìa. Bối Linh bỗng cười ha hả :
“ Này, nhìn mặt anh đỏ giống hệt đít khỉ vậy, à, hay là vậy đi, từ bây giờ tôi sẽ gọi anh là khỉ đít đỏ nhé, ha ha, khỉ đít đỏ….”
Mọi cảm giác kích thích, thích thú từ việc hôn trộm của Quân Hạo đã bị một câu này của cô làm cho tắt sạch…
Quân Hạo nhìn bộ mặt cười hả hê của cô, anh bỗng có cảm giác sâu sắc về việc thẹn quá hóa giận, anh liền trực tiếp đeo bịt mắt, quay đầu sang bên kia ngủ một giấc, mặc kệ cái đồ vô tâm vô phế là cô…
--- ------ ------ ------ -----
Tại một căn phòng kín, Mộ Phong Triệt ôm lấy cái đầu đau như búa bổ của mình, ngồi dậy. Anh nhớ lại mọi việc của ngày hôm trước, nhà bị đột nhập, anh trúng thuốc mê, và giờ anh lại đang ở đây. Mộ Phong Triệt nhìn xung quanh nơi này, đây là một căn phòng không lớn, nhưng lại chẳng có chút đồ đạc gì, anh bây giờ cũng đang nằm trên sàn nhà.
Mộ Phong Triệt còn đang nghĩ về kế hoạch chạy trốn thì cửa phòng đã được mở ra, một người đàn ông với thân hình cao lớn vạm vỡ bước vào. Mộ Phong Triệt liền ngẩn người. Anh thật không hiểu mình đã đắc tội gì với người này mà lại bị bắt đến đây. Mà người này tất nhiên không phải ai khác, chính là Daniel Anderson – ông trùm của giới hắc đạo…