Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen PK Tiểu Thư Bé Bỏng

Chương 11: Chương 11




Lạc Vi Vi bay ra xa với tốc độ cực nhanh, người cô tiếp xúc với mặt đất rồi lại bật lên, bắn ra xa hơn, cảm giác đau rát vô cùng do ma sát tạo ra khiến cô bật khóc. Đầu cô đập vào một hòn đá chảy máu ròng ròng, che mờ cả mắt cô, ngoài một màu đỏ tươi, Lạc vi Vi không còn nhìn thấy bất cứ điều gì, cả người cũng đầy những vết thương lớn nhỏ, máu đỏ rỉ ra thấm vào lớp cỏ bên dưới. Cô lăn đến chục vòng, đột nhiên có một người lao đến cực nhanh giữ lấy người Lạc Vi Vi, một tay đỡ cô, tay còn lại giật quả bom trong tay, ném thật mạnh về phía hai chiếc xe con phía sau. Lực ném cực mạnh, góc độ cũng cực chuẩn xác. Khi đó, thời gian chỉ còn ba giây, chỉ một cú ném của người đó, quả bom bay xa đến mấy chục mét , đáp xuống thẳng chiếc xe đi đằng trước. Tức thì, một tiếng nổ ầm trời vang lên, chiếc xe sang trọng đã bị nổ tung, các mảnh vỡ bị áp suất làm cho bắn tung tóe khắp nơi, bắn đến tận chỗ Lạc Vi Vi, người đó lập tức lấy tấm lưng nhỏ nhắn che chắn cho cô.

Quả bom này uy lực không lớn, chỉ đủ làm nổ một chiếc xe. Vì cú nổ quá bất ngờ chiếc xe đằng sau đâm sầm vào chiếc đằng trước, người lái xe vẫn đang dùng hết sức đạp lên chân phanh, bánh xe ma sát vào đường nhựa phát ra những tiếng kít chói tai vô cùng. Một loạt những tiếng nổ, tiếng đâm nối tiếp nhau sau đó, hai chiếc xe theo quán tính vẫn kéo lê trên đường, tới gần chỗ Lạc Vi Vi, người đó lập tức bế cô lên, dùng một tốc độ không ngờ chạy thật nhanh, tránh thật xa khỏi phạm vi hai chiếc xe vì tỉ lệ nổ bình nhiên liệu là rất cao, chỗ này lại gần hai chiếc xe kia, rất có thể Lạc Vi Vi sẽ bị áp suất nổ làm cho bị thương.

Khi cảm thấy chạy đủ xa, người đó đặt Vi Vi xuống đất, một tiếng nổ ầm trời vang lên, dù cách một chỗ khá xa nhưng hai người vẫn bị tiếng động lớn cùng áp suất làm cho tim đập nhanh. Yuki lấy bông trong người thấm lên vết thương trên đầu của Lạc Vi Vi, miệng vết thương không lớn nhưng vẫn đang chảy máu không ngừng, tưởng chừng như sẽ chảy cho tới khi thân thể cô cạn máu. Yuki nhanh chóng lấy ra từ trong áo một lọ vitamin K dạng lỏng cùng một ống xi lanh, cô nhanh chóng rút đầy ống xi lanh, tiêm vào tay Lạc Vi Vi. Lúc này, Lạc Vi Vi đã chìm vào mê man, không ý thức được những thứ xung quanh. Máu vẫn chảy ra nhưng không còn nhanh và nhiều như trước, dần dần, máu trên miệng vết thương đông lại. Yuki băng bó cẩn thận cho Lạc Vi Vi rồi bế cô lên, định tìm đến bện viện gần nhất nhưng đằng sau đột nhiên vang lên một tiếng hét gọi : " Lạc Vi Vi, Lạc Vi Vi, cô ở đâu ? ".

Mộ Phong Triệt sau khi thấy cô ôm theo quả bom nhảy ra khỏi xe, anh bàng hoàng đến không thể tin được, đồng thời trong lòng dội đến một cảm giác đau đớn khó tả. Anh bị cảm giác đó kìm lại, không được, anh không thể bỏ mặc cô. Một tiếng nói khác đồng thời vang lên trong đầu anh nhưng chỉ còn vài giây, chắc chắn là không cứu nổi, anh không thể để mình bị liên lụy. Anh có chút do dự, cô có đang để anh phải mạo hiểm tính mạng?. Nhưng tình cảm đã hành động trước lý trí của anh, chân đạp mạnh vào phanh xe, đột nhiên một tiếng nổ ầm trời vang lên. Anh nắm chặt vô lăng đến mức tay trắng bệch, đường gân gồ lên, các đốt tay như muốn đứt lìa. Lại một tiếng đâm xe cùng tiếng phanh chói tai rít lên, Mộ Phong Triệt nhắm chặt mắt định đạp chân ga phóng đi, bất giác nhớ đến nụ hôn của cô, hơi ấm đó vẫn còn vương vấn trên môi anh. Mọ Phong Triệt dường như cảm thấy mình đã làm vuột mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng, anh nghĩ nếu cô đã bất chấp tính mạng cứu anh, vậy anh sẽ trân trọng nó, rồi sẽ trả lại gấp trăm gấp nghìn lần những kẻ đã gây ra chuyện này, trả thù cho cô. Nhưng đâm xe...? tiếng phanh...?. Mộ Phong Triệt đột ngột quay đầu nhìn về phía sau cửa sổ, gương chiếu hậu đã bị đâm nát, không còn có thể dùng được. Anh mạo hiểm thò đầu ra nhìn , thấy hai chiếc xe phía sau đang bốc cháy ngùn ngụt thì lòng dâng lên một cảm giác hân hoan kì lạ. Anh biết mà, biết cô gái nhỏ bé đó không dễ dàng chết đi như vậy, anh quay đầu xe một trăm tám độ, đạp ga, phóng nhanh về phía hai chiếc xe.

Mộ Phong Triệt bước xuống xe, dáo dác nhìn khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng cô đâu. Anh hướng về phía cô ngã mà chạy đến, đột nhiên hai chiếc xe phát nổ, Mộ Phong Triệt bắn xa đến mấy mét, miệng phun một búng máu tươi. Hiển nhiên, lục phủ ngũ tạng anh đã bị áp suất nổ làm bị thương. Anh không để tâm, chống người đứng lên, đi về phía thảm cỏ bên trái. Anh hét to : " Lạc Vi Vi, Lạc Vi Vi, cô ở đâu ? ", nhưng không thấy tiếng cô trả lời, anh không bỏ cuộc, tiếp tục đi sâu vào tìm. Đột nhiên anh nghe thấy tiếng sột soạt ở một bụi cỏ, anh nén cảm giác đau đớn chạy đến chỗ đó, thấy cô đang nhắm mắt nằm im lìm dưới đất, trên đầu quấn một tầng vải trắng, nhìn kĩ có thể thấy vết máu đỏ mờ mờ dưới lớp băng. Mộ Phong Triệt thở phào, đi đến ôm cô lên , cô bất giác ưm một tiếng, mí mắt dần mở ra.

Một cánh tay Mộ Phong Triệt vòng qua cổ cô , đỡ cô lên, mặt anh áp sát vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, hơi thở nhè nhẹ như lông tơ vương trên chóp mũi anh. Anh bất giác nhìn đến cái miệng nhỏ nhắn đang hé ra của cô, nhớ đến nụ hôn ngọt ngào với cô vào buổi tối hôm đó, anh phát hiện ra bản thân mình rất muốn hôn khuôn miệng đỏ hồng, ướt át đó. Mộ Phong Triệt do dự nhìn chằm chằm vào môi Lạc Vi Vi, đột nhiên cô tỉnh lại khiến anh lúng túng đến đờ người. Lạc Vi Vi mở mắt ra thì thấy gương mặt Mộ Phong Triệt ngáy sát mình, bất giác cũng ngẩn người.

Hai người cứ như vậy bất động nhìn nhau, cuối cùng, Lạc Vi Vi phản ứng trước, cô xấu hổ quay mặt đi, hai má đỏ bừng, tay dưa lên ngực anh khẽ khàng đẩy ra. Mộ Phong Triệt đột nhiên như trúng tà, vòng tay ôm chặt cô, một tay đỡ lấy cái gáy nhỏ nhắn của cô quay về phía mình, anh gấp gáp đặt môi mình lên đôi môi ngọt ngào kia. Vừa trải qua một trận kịch liệt sinh tử, hai người bất giác thấy gần nhau hơn, anh cuồng nhiệt mút lấy cánh môi hồng kia, tay càng ôm chặt hơn. Lạc Vi Vi mê loạn trúc trắc đáp trả nụ hôn của anh, hôn đến quên cả trời đất. Dưới bóng mặt trời gắt gao, có hai bóng hình quấn lấy nhau, không khí ngọt ngào lan tỏa đến vô tận...

Chương 11.2

Mãi cho tới khi Lạc Vi Vi bị nụ hôn của anh làm cho không thở nổi, Mộ Phong Triệt mới buông cô ra. Anh nhìn gương mặt cô, tay khẽ vuốt ve lớp băng trên đầu cô bật cười : " Em giỏi thật đấy, dám nhảy ra khỏi xe như vậy...May mà còn biết chuẩn bị đồ cứu thương cho mình... ".Nói rồi anh ôm cô đứng dậy, muốn hỏi vết thương của cô làm thế nào mà đông được máu nhưng rồi lại thôi.

Tại nhà Lạc Vi Vi, Mộ Phong Triệt ngồi trên ghế sô pha đưa mắt đánh giá xung quanh. Căn hộ khoảng 50m vuông, đối với người sống một mình như cô thì là vừa vặn, căn phòng rất gọn gàng, bày biện trang nhã nhưng cũng có chút gì đó ngọt ngào của một cô gái 19 tuổi, thật giống với con người cô, Mộ Phong Triệt thầm nhủ.

Lạc Vi Vi đi ra từ phòng ngủ thì bắt gặp Mộ Phong Triệt đang ngồi ngẩn người nghĩ ngợi gì đó, cô bước đến gần khẽ lay người anh, lúc này anh mới định thần lại nhìn cô. Trên tay cô cầm một chiếc khăn tắm và một bộ quần áo nam, cô đưa nó cho Mộ Phong Triệt, nói : " Đây là quần áo của anh trai em, anh...đi tắm một chút đi, chắc anh cũng mệt rồi". Mộ Phong Triệt cầm lấy đống đồ trên tay, cười cười nhìn cô rồi đứng lên đi về phía phòng tắm, Lạc Vi Vi đột nhiên níu lấy tay áo anh, mặt ửng hồng, lắp bắp nói : " Anh...anh...có muốn...muốn...ăn tối...không ?" .Chuyện lúc chiều đã làm hai người cảm thấy gần nhau hơn, dù có thể đó chỉ là một phút xúc động khi vừa thoát chết hay là một thứ rung động kỳ lạ nhưng không thể phủ nhận nụ hôn nồng nàn đó.

Mộ Phong Triệt cảm thấy một nơi nào đó trong lồng ngực mình khẽ nhảy lên, anh đưa tay lên xoa đầu cô : " Anh chưa ăn gì từ trưa tới giờ, đói đến mức bụng sắp dính vào lưng rồi, em nhớ làm món gì đó ngon ngon ". Tức khắc, khuôn mặt bối rối đang cúi gằm của cô sáng bừng lên, cô nở một nụ cười thật tươi nhìn Mộ Phong Triệt rồi quay người chạy nhanh vào bếp, bỏ lại Mộ Phong Triệt đứng ngây người trong phòng khách. Anh nhìn theo bóng lưng của cô, tay đưa lên mũi hít nhẹ một cái lẩm bẩm : " Thật thơm ".

Lúc tắm, anh nghe thấy tiếng xào nấu rộn ràng phát ra từ phòng bếp, khóe miệng anh nhếch lên. Có lẽ đây là ngày anh cười vui vẻ nhiều nhất từ khi anh có trí nhớ đến giờ. Anh nghĩ, nếu có người phụ nữ ngốc nghếch ngọt ngào này ở bên cũng không hề tệ chút nào. Chí ít thì lúc này anh đã hoàn toàn tin rằng cô không phải người được phái đến để hại hay.

Khi Mộ Phong Triệt tắm xong, Lạc Vi Vi đã bày xong mỳ Ý ra đĩa, món ăn cô biết làm chỉ đếm được trên đầu ngón tay. May mà mấy ngày vừa rồi cô giúp việc dạy cô nấu một ít món ăn cùng vài loại bánh, để bây giờ mới có 'đất để dụng võ'. Cảm thấy thời gian vẫn còn, LẠc Vi Vi lại lấy một ít nguyên liệu ra làm bánh. Đến khi bánh vừa đưa vào lò thì Mộ Phong Triệt cũng vừa vặn tắm xong. Mộ Phong Triệt bị một mùi thơm hấp dẫn đến phòng bếp, nhìn hai đĩa mỳ trên bàn, bụng anh sôi lên òng ọc. Lạc Vi Vi vừa làm bánh xong, quay ra đã thấy anh đứng ở cửa, cô vui vẻ gọi anh cùng ngồi vào bàn. Món mỳ cô làm quả thực rất ngon, tỷ lệ gia vị rất vừa phải, Mộ Phong Triệt ăn một lèo hết cả đĩa, LẠc Vi Vi ngồi đối diện trợn mắt lên nhìn anh, cô mới ăn được có vài miếng mà anh đã ăn hết rồi. Lòng cô dâng lên một cảm giác ngọt ngào, cô len lén bỏ dĩa xuống, nói : " Em no rồi, lúc nấu đã nếm một chút thức ăn, bây giờ không ăn nổi nữa". Mộ Phong Triệt nhìn cô thăm dò, cảm thấy cô không nói dối, anh cười : " Đối với tín đồ Cơ đốc giáo bọn anh, bỏ dở thức ăn là hành vi không tốt ", anh nó như vậy rồi kéo đĩa thức ăn của cô rồi xử lý nốt. Lạc Vi Vi vốn không ngờ anh sẽ ăn đĩa mỳ dở của mình, chỉ là thấy Mộ Phong Triệt đã ăn xong nên ngại không muốn ăn tiếp.

Giây phút này cả hai đều cảm thấy quá đỗi yên bình, yên bình đến mức tưởng chừng như thế giới chỉ còn hai người họ. Nhưng một tiếng hắng giọng đã phá tan bầu không khí này. Ryan đứng ở cửa bếp thấy một chàng trai lạ mặt đang mặc quần áo của mình và ăn trên bàn em gái mình, anh đột nhiên có cảm giác như mình vừa bị cướp mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.