Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen PK Tiểu Thư Bé Bỏng

Chương 27: Chương 27: Hắn là ai




Vì Jolie nhớ đường rất tốt, ba người đã nhanh chóng đi được về phía ban công. Mộ Phong Triệt đứng quay về phía Vi Vi nói : “ Thuật toán Pledge.” Vi Vi hiểu ý củ]a anh, cô đã vốn nghĩ qua cách này nhưng vấn đề nằm ở chỗ cô tìm không được lối ra, bây giờ thì tốt rồi, mọi chuyện còn lại chỉ còn là vấn đề thời gian và quan trọng nhất là cách xác định được góc độ và phương chiều của con đường sao cho giống với lối vào này. ( Ví dụ như kiểu rẽ quặt sang ngang là quay 90 độ, rẽ lần thứ hai ở chỗ khác nhưng có cùng phương, ngược chiều với hướng đầu tiên là 180 độ, vấn đề của ba người là làm thế nào để tìm được con đường chênh với con đường từ ban công vào mê cung là 0 độ, là cùng phương ngược chiều với con đường đó nhưng ở một chỗ khác để tìm được đường ra. )

Lạc Vi Vi ngẫm nghĩ một hồi rồi tháo đôi giày của mình ra, cô để một chiếc giày theo đúng hướng của con đường, chiếc giày còn lại cô cầm trên tay giống y hệt với cách để chiếc giày ở dưới đất kia. Mộ Phong Triệt thấy cách làm của cô thì ngạc nhiên, sau đó là mừng rỡ hiểu ra, cách này sẽ xác định được hướng mà bọn họ cần phải giữ. Mũi giày sẽ là hướng của con đường, mỗi khi đến một ngã rẽ sẽ quay giày sao cho đúng với góc độ đã được xác định.

( Minh họa nhé : nếu nàng nào không hiểu thì hãy thử cầm một cái bút, lấy đầu bút chỉ vào một thứ bất kì, sau đó đi ngang đi dọc hoặc đứng một chỗ quay trái quay phải cũng được, nhưng khi các nàng quay sang ngang 90 độ, hãy quay bút cũng một góc 90 độ với hướng ngược lại mà mình đã quay, các nàng sẽ thấy đầu bút sẽ chỉ về thứ mà mình đã xác định lúc đầu. Ở đây Vi Vi cũng làm cách đó để xác định được hướng đi mà ba người cần tìm, dù đi thế nào thì mũi giày trên tay vẫn có thể giữ được hướng ban đầu )

Lần này vì đã xác định được hướng đi, Lạc Vi Vi sử dụng cách men theo tường để đi.* Chưa đầy năm phút sau, ba người đã đi tới được con đường cùng phương hướng với lối vào, nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Cuối con đường là ngõ cụt.

Mộ Phong Triệt xanh mặt nhìn bức tường chắn trước mặt và bên cạnh. Chẳng lẽ bọn họ sai ở đâu ? Mộ Phong Triệt đưa mắt nhìn Lạc Vi Vi, thấy cô cũng đang mịt mờ nhìn đôi giày trên tay và bức tường phía trước.

“ Không đúng, không thể nào có chuyện tính sai được.” Lạc Vi Vi đi về phía bức tường, tay cô gõ gõ lên bức tường phía trước. Nơi này không hề giống với trong lòng mê cung, hai bức tường xung quanh đều không có bất cứ một cánh cửa nào.

Lạc Vi Vi đột nhiên trợn tròn mắt, hít một hơi thật sâu như vừa nghĩ ra điều gì. Mộ Phong Triệt tiến lên hỏi cô : “ Chuyện gì vậy.”

“ Không xong rồi, cửa ra chính là nằm ở phía sau chỗ kia.” Lạc Vi Vi chỉ vào bức tường phía bên tay phải. Nếu như cô không nhầm, bọn họ quả thực đã đi đúng hướng nhưng, đường ra nằm trên mặt phẳng của bức tường trước mặt này, nhưng nó lại nằm phía sau bức tường chắn ngang kia. Nói như vậy, xác suất để tìm được đường ra của mê cung này là 50/50, và cô đã đi phải con đường cụt. Bây giờ cách đơn giản nhất là men theo con đường vừa rồi, đi thêm một vòng về phía bên kia của bức tường chắn ngang này. Nhưng, thời gian còn lại là chưa đến ba phút, có mọc cánh cũng không bay kịp.

Theo như lời Mộ Phong Triệt nói, ba phút sau mọi con đường trong mê cung sẽ bị đảo loạn, đến lúc đó, lối vào là ban công cũng không tìm nổi chứ đừng nói đến đường ra. ( Nôm na là cửa ra nằm ở trên bức tường đằng trước nhưng nằm về phía tay phải, mà chính giữa bức tường ấy có một bức tường khác chặn ngang, thế nên muốn tìm lối ra thì phải đi ngược lại một vòng để sang mặt bên kia, mê cung có hình hộp mà, mặt ngang là hình vuông đó)

Lạc Vi Vi sợ hãi nói ra những điều cô suy đoán với Mộ Phong Triệt. Mộ Phong Triệt lập tức biến sắc, nếu như chỉ là đổi đường như anh nói dối cô thì đã tốt, với bản lĩnh của Ryan, anh không sợ anh ta không tìm nổi chỗ này, nhưng sau ba phút nữa,tên kia nói là sẽ có vũ khí ngầm, đến thần tiên cũng không giữ nổi mạng mà đi ra.

“ Đợi chút.” Lạc Vi Vi nói lớn. Vừa rồi khi vuốt qua mặt bức tường chắn ngang một cái, cô đột nhiên thấy có gì đó sần sùi trên bề mặt bức tường. Khi nhìn kĩ lại, Lạc Vi Vi thấy đó là những dòng chữ dày đặc, nhỏ xíu được viết bằng bút màu trắng bạc, vô cùng khó nhìn trên bức tường sáng màu, nếu không nhìn kĩ, sẽ không thể nào có thể thấy được.

Vết sần sùi mà Lạc Vi Vi vừa động phải là do người viết mạnh tay ấn một cái, làm tróc một mảng nhỏ của bức tường. Lạc Vi Vi chăm chú soi từng dòng chữ trên bức tường. Là một ma trận liên hợp, vậy là chỉ cần nghịch đảo được ma trận này là có thể mở được bức tường này, Lạc Vi Vi khẽ reo lên trong lòng.

Trong khi Lạc Vi Vi đang cố nghịch đảo ma trận kia, bên này Mộ Phong Triệt cũng đang mò xét từng chút một trên bức tường, chợt, anh chạm phải thứ gì đó lành lạnh, trơn nhẵn, khác hẳn với chất liệu của bức tường. Mộ Phong Triệt nhìn vào thì chỉ thấy một mảng tường trơn nhẵn, không hề có một chút gì đặc biệt. Nhưng đã sờ vào lại có một cảm giác khác hẳn, sự lạnh lẽo giống như của…kim loại. Anh cảm thấy kì lạ, liền ra sức mò mẫm trên mảng kim loại dính ở tường ấy. Không biết Mộ Phong Triệt đụng phải chỗ nào, chỗ đó đột nhiên kêu tít một tiếng rồi sáng lên. Là một bảng số, còn có màn hình , các chữ số sáng lên, còn có một màn hình giống như đẻ nhập số. Đây hẳn là một bảng nhập số liệu mã hóa đi.

Mộ Phong Triệt vội chạy tới kéo Lạc Vi Vi để cô nhìn thấy chỗ đó. Quả nhiên, cô vừa nhìn thấy thì mặt sáng bừng lên. Cô sắp nghịch đảo được ma trận kia rồi, thời gian còn hơn một phút, hẳn là vẫn đủ để bọn họ thoát khỏi mê cung này.

Một vài giây sau, Lạc Vi Vi reo lên vui vẻ : “ Được rồi.” Cô thấy mình thật may mắn vì được thừa hưởng bộ não này, nếu không hôm nay có mọc thêm cánh bọn họ cũng không thoát khỏi nơi này được.

Lạc Vi Vi nhanh chóng nhập bảng ma trận mình vừa phá được vào bảng số. Bức tường liền phát ra những tiếng động rầm rập, dần dần co về phía sau, để lộ ra một con đường nhỏ. Ba người vui mừng vội chạy qua lối nhỏ đó, phía bên kia, trên bức tường sừng sững một cánh cửa to lớn, hoa văn cầu kì, khác hẳn với những cánh cửa khác trong mê cung. Đây hẳn là lối ra của mê cung này rồi.

Mộ Phong Triệt ôm lấy Lạc Vi Vi ra phía sau mình, thận trọng mở cánh cửa kia ra. Sau cửa là một dải cầu thang, nối thẳng xuống tầng một. Ba người tiếp tục đi xuống theo lối của dải cầu thang kia.

Lúc trước , Mộ Phong Triệt bị bịt mắt đưa vào trong mê cung nên anh không biết đến con đường này, nhưng trong mê cung hẳn là còn có những con đường bí mật khác nối xuống dưới.

Ba người nhanh chóng đi đến đoạn cuối của cầu thang, chính là phòng khách mà lúc trước Mộ Phong Triệt đã đến. Tên đàn ông kia vẫn ngồi nguyên ở chỗ đó, chỉ là ly rượu trên tay hắn lúc này đã bị thay bởi một loại vang trắng khác. Lạc Vi Vi nhìn thấy người đàn ông thì sợ hãi nép sát vào người Mộ Phong Triệt, tay bấu chặt lấy bàn tay anh. Từ lúc anh xuất hiện, mải lo tìm cách thoát khỏi mê cung nên quên không nói với anh kẻ bắt cô chính là Quân Hạo.

Lúc này nhìn thấy hắn đeo mặt nạ như vậy nhưng cô vẫn có thể nhận ra là hắn, Lạc Vi Vi nhỏ giọng thì thào với Mộ Phong Triệt : “ Triệt…hắn là Quân Hạo.”

Mộ Phong Triệt nghe thấy vậy thì sửng sốt quay lại nhìn cô. Cô vừa nói tên đàn ông đã bắt cô và khiến bọn họ bỏ xác nơi mê cung kia chính là Quân Hạo.

“ Nói gì thì cứ nói to lên, thì thầm như vậy, người ta lại tưởng mình làm điều không chính đáng.” Lạc Vi Vi thấy hắn mở miệng thì giật mình đánh thót một cái. Mộ Phong Triệt ánh mắt ngày càng lạnh hơn nhìn về phía hắn.

“ Cậu là ai ?” Mộ Phong Triệt hỏi, nah vẫn không tin hắn ta có thể là Quân Hạo.

Quân Hạo kia cười khẩy một tiếng, ung dung nhấp một ngụm rượu rồi nhẹ vung tay một cái, ly rượu thủy tinh trong suốt văng theo một đường hình vòng cung ,“ choang” một tiếng, vỡ tan tành, chất lỏng màu ngà kia liền tung tóe đầy đất.

“ Tôi là ai sao? Không phải cô ấy vừa nói rồi sao. Cô ấy nói tôi là Quân Hạo rồi đó.” Kèm theo lời nói của hắn là một tiếng cười trào phúng vang lên, vọng khắp cả phòng khách rộng lớn. Cười xong, hắn chầm chậm đưa tay lên bỏ mặt nạ xuống.

Giây phút nhìn thấy gương mặt thân quen kia, sắc mặt Mộ Phong Triệt tối sầm lại, bên cạnh đó là một sự sững sờ khó có thể tin được. Gương mặt kia đích thị là của Quân Hạo, nhưng trên mặt của hắn có một vết sẹo mờ nhạt kéo dài từ đuôi mày cho tới khóe mắt…

“ Quân Lâm, thì ra cậu vẫn chưa chết…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.