Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen PK Tiểu Thư Bé Bỏng

Chương 6: Chương 6: Quá khứ




Sau khi lái xe đưa Lạc Vi Vi trở về, Mộ Phong Triệt không đi ngay mà đứng lại dưới tòa chung cư cô ở, anh thẫn thờ nhìn theo bóng cô bước lên trên tầng. Tâm trí anh giờ này rối tinh rối mù như tơ vò, anh làm như vậy có là sai không ? Mộ Phong Triệt không ngờ đến rằng có một ngày anh sẽ phải đau đầu như vậy vì một người con gái, hay là vì căn bản anh chưa từng có người con gái nào bên cạnh ? Nếu đám thuộc hạ của anh mà biết chắc sẽ cười thối ruột mất.

Mộ thị trên danh nghĩa là một tập đoàn đa ngành, làm ăn rộng rãi trên toàn cầu nhưng nằm dưới nó lại là một tổ chức sát thủ lâu đời có tiếng tại Mỹ. Death được thành lập đã được vài thập kỉ, lúc mới đầu, nó chỉ là một bang hội gangster tầm thường, nhưng dưới sự bùng nổ của chiến tranh ở cuối thể kỉ XX đầu thế kỉ XXI tại Mỹ, bang hội này đã dần lớn mạnh từ những phi vụ đánh cắp, giết người chuyên nghiệp với giá cả đắt đỏ. Nhưng nếu Death đã nhận thì chắc hắn sẽ không thất bại, nghe nói mới đầu bang hội này được thành lập bởi người đàn ông họ Mộ ở một khu người hoa kiều ở Mỹ, dần dần, khi Death ngày càng phát triển, lại đến con cháu người đàn ông đó lên nắm giữ quyền, cứ như vậy cha truyền con nối qua vài đời, Death đã trở thành một tổ chức sát thủ lớn mạnh bị tróc nã trên toàn cầu, nhưng vẫn phát triển vô cùng nhanh chóng. Mỗi đời của Mộ gia đó thường chỉ sinh được từ một đến hai người con, rất hiếm khi xảy ra tình trạng tranh chấp nội bộ, anh em đấu đá vì chức chủ tọa. Không phải là vì không sinh được hay bị bệnh tật gì mà vì Mộ gia là một con chiên ngoan đạo của Cơ đốc giáo từ đời này qua đời khác. Cơ đốc giáo không cho phép quan hệ trước hôn nhân, thậm chí là không được kết hôn người khác đạo, Đối với những ngườiđàn ông của Mộ gia,người vợ của mình phải là người đoan trang diu dàng, có vănhóa, và quan trọng nhất là người theo đạo Cơ đốc, hơn nữa Mộ gia có nguồn gốclà người Hoa, vậy nên việc người vợ là người Trung Quốc hay không cũng rất quantrọng, nhưng những người phụ nữ như vậy mà nguyện ý theo một ông trùm sát thủnhư vậy thì quả thực không nhiều, nếu không muốn nói là rất ít. Đến đời bố của Mộ Phong Triệt, đến bốn mươituổi ông mới sinh được một đứa con trai. Vì mỗi đời đều sinh được ít như vậynên để giữ được tổ chức, các chủ tọa Mộ gia đều phải trải qua huấn luyện từ khicòn rất nhỏ. Mộ Phong Triệt cũng không phải là ngoại lệ, tư tưởng của đạo Cơ đốc cũng đã ăn sâu vào máu thịt anh, dù thời đại này không còn bắt buộc đối với việc kết hôn với người ngoại đạo nhưng trong thâm tâm anh, vợ anh nhất định phải là người phụ nữ Trung Quốc điển hình của một gia đình tư bản, đoan trang nhưng không kém phần quyền uy, dịu dang nhưng không kém phần quyết đoán, cũng giống như mẹ anh vậy.

Lạc Vi Vi vừa đi vừa đếm từng bước trên bậc cầu thang nhưng đếm đến gần một trăm rồi mà tâm trạng vẫn không thể bình tĩnh lại được, cứ nghĩ đến việc từ nay cô sẽ có một mối quan hệ nhỏ với anh,cô lại thấy rất vui.

Cuối cùng cũng lên đến căn hộ của cô ở tầng 4,Lạc Vi Vi đưa mắt sát vào lỗ nhòm nhỏ trên cửa, một tay đưa lên dùng ngón trỏ ấn vào ổ khóa, cái cửa kêu một tiếng rồi mở ra, đây là cánh cửa tự động quét vân tay và tròng mắt mà Ryan đặc biệt lắp cho cô. Nhìn bên ngoài, nó chỉ là một căn hộ tầm thường đến không thể tầm thường hơn nhưng nếu nhìn vào bên trong, ai cũng sẽ phải trầm trồ kinh ngạc.

Căn hộ được thiết kế theo tông màu trắng sang trong, đặt ở phòng khách là bộ ghế theo kiểu hoàng gia, cửa sổ sát đất nhìn một chiều, bất cứ ai đứng ngoài sẽ không thể nhìn thấy bên trong dù tấm kính trong suốt. Nhưng cái đặc biệt không nằm ở thiết kế trang nhã của căn hộ mà ở sự hiện đại của nó, cả căn phòng được bao phủ bởi một sự công nghệ hóa vô cùng hiện đại.

Lạc Vi Vi bước vào nhà, đèn cảm ứng lập tức tự động sáng lên, hôm nay căn nhà có vẻ gì đó khác lạ nhưng cô vẫn chưa nhận ra là gì. Như thường lệ, cô cởi giầy bước vào nhà, vì biết cô mắc chứng sợ tiếp xúc với người lạ, Ryan đã cho người đến dọn nhà và chuẩn bị sẵn bữa ăn cho cô khi cô không ở nhà.

Lạc Vi Vi đi vào phòng ngủ lấy một bộ đồ ở nhà thoải mái rồi bước vào phòng tắm, đột nhiên một tiếng động lạ phát ra trong căn hộ, Lạc Vi Vi sợ hãi giật mình, căn hộ này đã được trang bị thiết bị chống trộm tiên tiến nhất, không thể nào có chuyện có kẻ nào vào được đây, chả nhẽ là người giúp việc vẫn chưa đi, cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã là hơn 11 rưỡi, không thể nào là người giúp việc. Cô vội vàng chạy nhanh đến bảng điều khiển gắn trên tường,bảng điều khiển này là mạnh dẫn để sử dụng mọi thứ trong căn hộ, nhưng không phải ai cũng có thể dùng.

Cô lập tức mở camera giám sát cả căn nhà, không có ai trong nhà, Lạc Vi Vi khẽ thở phào, chắc tại hôm nay cô quá mệt mỏi nên tự tưởng tượng ra. Nhưng từ phần camera phòng bếp đột nhiên xuất hiện một bóng người to lớn, Lạc Vi Vi phóng to hình ảnh đó lên nhìn, nhìn rõ đó là ai, cô lập tức kích động chạy thẳng một mạch đến phòng bếp. Thấy bóng người đó đang cầm chai rượu vang rót ra ly, cô lao đến ôm chầm lấy người đó, ly rượu vang đỏ sánh cả ra ngoài.

Ryan bị ôm bất ngờ thì kinh ngạc, quay lại thì thấy cô cười tươi rói ôm chặt lấy người anh, anh cười cười, đưa tay ôm cô, một tay khẽ xoa đầu cô rồi lên tiếng : " Nha đầu này, lớn vậy rồi mà còn thích làm nũng như con nít ." Giọng nói anh tràn đầy sủng nịnh, lại quan tâm hỏi cô : " Viv, em ăn gì chưa, sao hôm nay về muộn vậy, phải tăng ca à ? " Nhưng khi nhìn đến bộ váy trên người cô, nụ cười trên mặt anh lập tức tắt ngúm, Lạc Vi Vi thấy vẻ mặt Ryan thay đổi như vậy thì giật mình, cô vội vàng giải thích : " Hôm nay công ty em tổ chức tiệc, đây là đồ tổng giám đốc mới tặng em ."

Ryan thấy vẻ mặt sợ sệt của Lạc Vi Vi thì lại mềm lòng, vẻ mặt dịu đi, lại đưa tay xoa đầu cô : " Nha đầu, em có vẻ hoạt bát hơn rồi, em như vậy anh rất vui, phải rồi, em ăn gì chưa, để anh hâm nóng thức ăn giúp em, mau đi tắm đi " . Thấy anh đã hết giận, cô lại vui vẻ như chú cún nhỏ chạy vào phòng tắm, dù sao Ryan cũng là người Mỹ, tư tưởng phóng khoáng hơn người Trung Quốc nhiều, chỉ là thấy cô em gái nhỏ từ bé lớn lên sống trong sự bao bọc chặt chẽ của gia đình như vậy, anh cũng có chút không quen, nhưng anh là người đưa con bé đến đây, cũng nên để tự cô biết làm quen với xã hội bên ngoài. Dù sao cũng có Yuki luôn đi theo bảo vệ, anh cũng không lo cô sẽ bị nguy hiểm.

Từ khi Ryan đưa cô đi đến nay đã là hơn 5 năm, số lần trở về gặp bố mẹ chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng số lần bố mẹ đến lại nhiều vô số kể, việc đó ảnh hưởng rất lớn đến việc điều trị cho Lạc Vi Vi, dần dà, Ryan đã thuyết phục được bố mẹ để anh tự có hướng điều trị cho em gái mình. Lạc Vi Vi từ sau lần bị bắt cóc năm 5 tuổi, cô mắc chứng trầm cảm nặng và mất khả năng giao tiếp, dần dần dẫn đến tự kỷ cấp độ 3. Lúc nào cũng chỉ ngồi với những nghiên cứu khoa học và ngôn ngữ của mình, không bao giờ mở miệng nói gì, nhưng rất hay lải nhải những điều không ai hiểu, luôn luôn ở trong bóng tối cho dù làm gì, hơn nữa, đặc biệt hay tìm một cái tên "Mộ Phong Triệt". Mẹ không biết đã mất bao nhiêu nước mắt nhưng thương con gái, bà lại không quyết liệt làm gì, cuối cùng, dẫn đến hậu quả nặng nhất là có một lần, Lạc Vi Vi đã tự cầm một bình hoa sứ đập mạnh vào đầu mình, lần đó bố đã tức giận ra lệnh lột da kẻ bắt cóc Lạc Vi Vi đã bị bố tra tấn bao năm nay.

Khi tỉnh lại, cô vẫn ngây ngây dại dại, anh nhớ khi đó cô đã nắm áo anh, chỉ vào một hình ảnh trên màn hình tivi, đó là một cậu bé trai vô cùng điển trai, dễ thương. anh không hiểu ý cô nhưng anh đã bế cô ngồi lên đùi mình và nói với cô : " Anh sẽ đưa em đi tìm cậu bé đó, nhưng chúng ta hãy cùng giúp em khỏi bệnh đã được không ? " Anh không biết cô có hiểu không nhưng sau đó cô giang tay ôm chặt lấy cổ anh.

Việc đấu tranh với bố mẹ để đưa Lạc Vi vi ra ngoài trị liệu vô cùng khó khăn, nhưng bố đã lý trí hơn mẹ, vì tương lai con gái mình nên đã chấp nhận, đồng thời khuyên mẹ. Việc trị liệu cũng không dễ dàng gì, với hàng loạt những chuyên gia tâm lý, giáo viên đặc biệt, bác sĩ thần kinh nhi,chuyên viên âm ngữ, chuyên viên xã hội, cùng một đội ngũ nhân viên chăm sóc, sau ba năm, cô đã mở miệng nói với anh một câu " Mộ Phong Triệt ", anh đã bật khóc, ôm cô thật chặt, hứa với cô sẽ tìm được cậu ta, thấm thoát qua bao năm, trải qua mọi khó khăn và tích cực phấn đấu, cô đã có thể bước ra ngoài xã hội, dù vẫn mắc vài chứng bệnh như chứng sợ người lạ, sợ không gian hẹp nhưng còn tốt hơn nhiều so với vài năm trước. Hơn nữa, với bộ óc thiên tài của mình, chả mấy chốc mà cô đã thông thạo nhiều thứ tiếng trên thế giới cùng những kiến thức khoa học vốn có của mình.

Anh cũng vẫn còn nhớ lần đầu tiên anh để cô ở một trung tâm thương mại lớn một mình, dù không muốn nhưng bắt buộc phải làm, cô đã sợ hãi đến khóc thét lên, cô vẫn chưa thông thạo trong giao tiếp nên cô chỉ có thể hét lên những tiếng đầy sợ hãi, nước mắt giàn giụa chạy khắp nơi tìm anh, cuối cùng không chịu được, cô ngồi xụp xuống đất bịt tai hét thật lớn, mọi người xung quanh đều tránh xa cô, nhìn cô như đứa trẻ bị tâm thần. Cô đã không chịu được sát hạch đó, cô chạy thẳng ra lan can muốn nhảy xuống tự tử, tất nhiên làm sao anh có thể để cô xảy ra mệnh hệ gì, lập tức có người đến đưa cô xuống, anh cũng đi tới ôm chặt lấy cô, cô khóc đến mệt lả cả người nhưng vẫn đưa tay ôm chặt anh, miệng lại lẩm bẩm : " Mộ Phong Triệt ". Nhớ đến những ngày tháng đó, Ryan lại thoáng rùng mình, anh cũng vô cùng tàn nhẫn, cũng đã giết vô số người, là người kế nghiệp gia tộc hắc đạo lớn nhất thế giới, chỉ có đứa em gái này khiến anh phải bận tâm.

Thấy cô từ ngoài chạy vào, miệng cười toa toét như đứa trẻ, vui vẻ cầm dao nĩa lên ăn, anh lại không kìm được mỉm cười xoa đầu cô, nha đầu nhà anh, cuối cùng cũng trưởng thành rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.