Jolie ngửi qua lại thêm một lần, đồng thời giọng nói của Quân Lâm lại vang lên : “ Còn một phút.”
Mộ Phong Triệt mất hết kiên nhẫn : “ Để anh thử trước, nếu như có độc, hai người còn uống bên còn lại.”
Lạc Vi Vi nghe hắn nói tình nguyện lấy bản thân ra làm người thử thì cuống lên, vội túm lấy, không cho hắn lấy ly rượu uống. Hắn mà có mệnh hệ gì thì cô biết làm sao, hơn nữa cô mới là người nợ hắn, không có hắn thì cô cũng không sống đến giờ này, nếu có người thử, vậy hẳn phải là cô mới đúng.
Mộ Phong Triệt thấy thời gian đã sắp hết mà cô vẫn cố chấp bám chặt lấy anh thì cương quyết dùng một tay ôm chặt cô vào lòng, dùng tay còn lại nhấc lên ly rượu, đổ vào miệng. Quân Lâm ngồi đó thấy cảnh này thì khóe môi cong lên thành một nụ cười âm độc đến rợn người.
Lạc Vi Vi cuống quýt đưa tay định giật ly rượu đó ra nhưng đã muộn, anh đã nuốt hết chỗ rượu đó xuống. Nhưng, thấy anh uống xong vẫn không hề có phản ứng gì của việc trúng độc, Lạc Vi Vi âm thầm thở phào một tiếng.
“ Còn ba mươi giây.” Lạc Vi Vi cùng Jolie đang định cầm ly rượu lên uống thì đột nhiên một tiếng vung sắc lạnh của kiếm vang lên, kèm theo đó là một giọng nữ trong trẻo nhưng bén lạnh không kém gì thanh kiểm kia vang lên :
“ Bỏ ly rượu xuống.” Thanh kiếm kia đã kề sát yết hầu của Quân Lâm, chỉ cần khẽ động tay một cái là mạng hắn sẽ trực tiếp bỏ tại đây.
“ Yuki…” Lạc Vi Vi vô cùng kinh ngạc nhìn người vừa xuất hiện đó.
Nhưng không chỉ có mình Lạc Vi Vi kinh ngạc mà tất cả những người trong căn phòng này đều kinh hãi, cửa chính đã đóng, trong phòng từ trước tới nay đều không hề có thừa người nào, vậy người này ở đây ra, mọi hành động lại nhanh nhẹn, lặng lẽ đến quỷ dị. Không ai biết người này từ đâu ra, cũng không biết cô ta ra tay thế nào, chỉ khi cô ta lên tiếng, tất cả mọi người mới phát hiện cô ta đã khống chế được Quân Lâm.
Mộ Phong Triệt thì có chút thâm trầm, anh nghĩ ngợi về điều gì đó, đồng thời cảm thấy thông suốt vài niềm băn khoăn trong lòng.
Lạc Vi Vi bỏ ly rượu xuống, lại nghĩ rõ ràng đã có Mộ Phong Triệt thử rượu trước, không hiểu tại sao đột nhiên Yuki lại xuất hiện. Yuki vốn là nhẫn giả mà anh trai cô đã phải dùng một cái giá vô cùng đắt để thu nhận về làm người bảo vệ riêng cho Lạc Vi Vi. Chỉ khi nào cô nguy hiểm đến tính mạng, vào giây phút cuối cùng Yuki mới xuất hiện cứu cô rồi lập tức ẩn mình.
Quả thực lần này là Mộ Phong Triệt cùng Lạc Vi Vi sơ suất không nghĩ đến một điều, Quân Lâm là một kẻ vô cùng nguy hiểm. Độc hắn dùng có thể khiến người ta chết ngay lập tức, nhưng đồng thời, hắn cũng có thể dùng loại độc ngấm từ từ , mất một khoảng thời gian mới phát độc. Lạc Vi Vi từ bé thân thể đã yếu ớt vô cùng, Yuki không dám mạo hiểm, đành phải xuất hiện trực tiếp trước mặt nhiều người như vậy.
Yuki khống chế Quân Lâm, bắt hắn phải cho người của hắn rút đi. Quân Lâm mặc dù tức giận đến run người nhưng cô gái đang dùng thanh kiếm Nhật sáng choang kề vào cổ hắn kia không phải người đơn giản, để bảo toàn tính mạng, hắn không thể không làm theo.
Đột nhiên từ bên ngoài truyền đến một loạt tiếng ồn ào gì đó, ngay lập tức, cửa chính bị phá mạnh, đổ rầm về phía trước một cái, lập tức hàng chục người mặc đồ đen cầm theo súng ngắn ào vào căn phòng.
Đám người đó nhanh chóng chế ngự được người của Quân Lâm, Yuki thấy vậy thì không biết lấy đâu ra một cuộn dây dài, nhanh như cắt trói Quân Lâm lại rồi biến mất, giống như cô chưa từng xuất hiện trong căn phòng này.
Một bóng dáng cao lớn nhanh chóng bước vào căn phòng, mỗi bước chân của người đó đều thể hiện được sự mạnh mẽ cùng quyền uy tuyệt đối. Sắc mặt ông sắc lạnh, ánh mắt quét một vòng quanh căn phòng, ánh mắt đó đi tới đâu cũng khiến cho những kẻ bị liếc qua run cả người. Cuối cùng, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, sự lạnh lẽo tới tận xương tủy kia lập tức bay biến không còn một mảnh mà thay vào đó là một sự dịu dàng ấm áp tới vô hạn.
“ Ennie…” Người đàn ông hướng về phía Lạc Vi Vi xòe hai tay ra như muốn chờ cô nhào vào lòng mình.
“ Daddy…” Quả nhiên, ngay lập tức Lạc Vi Vi chạy tới lao thẳng vào lồng ngực rộng lớn của người đàn ông trung niên. Thấy cha mình, Lạc Vi Vi không hề nghĩ ngợi mà chạy tới chỗ của ông, ôm chặt lấy người cha yêu quý , ấm ức cùng tủi thân lại trào ra, nước mắt cô lưng tròng, nhìn vô cùng đáng thương.
Lạc Vi Vi mải ấm ức nên không để ý tất cả mọi người trong căn phòng đã biến sắc hoàn toàn, trong đo bao gồm cả Mộ Phong Triệt và Quân Lâm.
Ai trong giới hắc đạo mà không biết đến người đàn ông này thì kẻ đó chỉ có là bị mù, đó là Daniel Anderson, là bá chủ của hắc đạo trên thế giới. Nếu như Ryan không muốn dựa hơi cha mình, tự mình tạo dựng sự nghiệp trước nên ít người biết đến thì Daniel hoàn toàn khác biệt. Từ khi ông dựng nghiệp cho tới tay, chưa bao giờ có chuyện lớn gì ông làm mà không rầm rộ trong cả giới hắc – bạch . Daniel Anderson vốn nổi tiếng tàn nhẫn, quyết đoán đến cùng cực, kẻ nào nhìn thấy cũng phải run sợ, nhưng giờ, ông lại có một nụ cười ấm áp như gió xuân, sắc mặt dịu dàng ôm đứa con gái nhỏ trong lòng.
Mộ Phong Triệt dù biết Lạc Vi Vi lai lịch không tầm thường nhưng chưa bao giờ nghĩ cô lại là thiên kim duy nhất của gia tộc buôn bán vũ khí hàng đầu thế giới này. Anh kinh ngạc tròn mắt nhìn cô ôm chặt người đàn ông tàn nhẫn, nguy hiểm nhất trong giới hắc đạo, còn vô cùng ỷ lại gọi là : “Daddy…”
Quân Lâm giờ phút này ngoài kinh ngạc còn có một sự lo sợ khó nói thành lời, dù hắn luôn thích chơi đùa người khác nhưng đều là những người có đẳng cấp kém hơn hoặc bằng với hắn. Nhưng, hôm nay hắn đã động phải cái gì thế này, Daniel Anderson là người thế nào chứ, ông ta khẳng định là không tha cho hắn.
Daniel nhìn cô con gái bảo bối cắn môi khóc thì đau lòng vỗ đầu cô nhẹ giọng dỗ dành, người ta nói con gái là tình nhân kiếp trước của ba thật không có sai. Cả đời ông uy phong lẫm liệt, dùng sự bá đạo để làm mọi việc, duy chỉ có trước mặt vợ và đứa con gái này là bất lực.
Daniel vừa dỗ con gái vừa kéo cô ra xe đi về nhà. Mộ Phong Triệt lúc này mới hoàn hồn lại, vội đi theo phía sau hai người. Daniel thấy có kẻ không sợ chết mà dám đến gần mình, ông lập tức trừng mắt, lạnh lùng nhìn kẻ kia. Mộ Phong Triệt thấy ánh mắt này của ông thì bước chân khẽ khựng lại, không biết tiến hay lùi.
Lạc Vi Vi thấy anh lại gần thì phớt lờ vẻ mặt lạnh lẽo của cha, cô rời khỏi ông đi đến cạnh Mộ Phong Triệt, nắm lấy tay anh nói : “ Daddy, anh ấy là Triệt…”
Daniel thâm trầm nhìn bàn tay con gái ông đang nắm kia, trong mắt gợn lên một làn sóng. Con gái ông vốn mắc chứng tự kỉ nặng, dù có được Ryan đưa ra ngoài chữa trị một thời gian dài nhưng chứng sợ người lạ vẫn còn nguyên, nay lại thân mật nắm tay một người đàn ông, còn giới thiệu người đàn ông đó với ông. Daniel đưa mắt đánh giá Mộ Phong Triệt từ trên xuống dưới, dù đã bớt đi vẻ sắc lạnh nhưng thêm vào đó là sự dò xét.
Mộ Phong Triệt thấy Daniel – người rất có thể trở thành bố vợ anh – quét mắt qua người anh từ trên xuống dưới thì không khỏi nổi lên một tầng da gà, tim cũng lỗi một nhịp, nhưng anh rất nhanh lấy lại được vẻ bình tĩnh, hướng tới Daniel cúi đầu một cái : “ Chào bác, cháu là Mộ Phong Triệt, là…là bạn trai của Vi Vi.” Mộ Phong Triệt khẽ thở ra một tiếng, quả nhiên là người đứng đầu hắc đạo, khí thế thực danh bất hư truyền, thâm trầm mạnh mẽ tới mức anh cũng thấy căng thẳng.
Nói xong một câu này, Mộ Phong Triệt đột nhiên cảm thấy dũng khí như trào dâng trong lòng anh, phải rồi, dù có là người đáng kính nể và phải né tránh nhiều nhất trong giới hắc đạo thì sao, quan trọng là anh yêu Vi Vi, thân phận cô có là gì anh cũng sẽ không buông tay.
Daniel lạnh lùng nhìn anh một lúc rồi quay sang Vi Vi, vẻ mặt lập tức trở nên dịu dàng vô cùng : “ Ennie, mau cùng daddy trở về nhà.” Mộ Phong Triệt thấy vậy thì không khỏi nổi một đầu đầy hắc tuyến, sắc mặt lại có thể thay đổi nhanh như vậy…
Lạc Vi Vi nhìn cha mình, lại nhìn Mộ Phong Triệt, kéo tay anh đi về phía Daniel : “ Con muốn anh ấy về với con.” Ánh mắt của Daniel lần nữa quét qua người anh, lạnh lẽo đến thấu xương, còn mang theo chút thù địch, nhưng không thể không nghe theo con gái bảo bối. Ông cười cưng chiều nhìn Vi Vi : “ Được, đưa hắn cùng về đi.”