Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen PK Tiểu Thư Bé Bỏng

Chương 31: Chương 31: Tình yêu sao ?




Cuối cùng, sau một hồi giằng co, Mộ Phong Triệt rốt cục bình an ngồi được vào phòng khách nhà Anderson. Anh một mình ngồi một bên ghế, phía còn lại là cả gia đình Vi Vi đang nhìn chằm chằm vào anh. Lạc Vi Vi không cảm giác được sự kì lạ giữa mọi người, cô tiếp tục say sưa hưởng thụ sự cưng chiều trong lòng mẹ, con gái gần mẹ nhất, đây là điều hiển nhiên.

Mộ Phong Triệt một mình ngồi đối mắt với ba người còn lại, hai ánh mắt thì căm thù, hằn học nhìn anh, một ánh mắt còn lại thì tràn ngập vẻ thích thú, tò mò. Anh lén toát mồ hôi lạnh, quả không hổ là gia đình hắc bang hàng đầu, thật đáng sợ.

Mộ Phong Triệt cả đời trải qua không biết bao hiểm nguy, gió tanh mưa máu, nhưng chưa bao giờ thấy căng thẳng như lúc này, chưa có ai nói cho anh biết là ra mắt gia đình vợ lại có thể đáng sợ đến vậy.

Lạc Vi Vi rốt cục thỏa mãn, cô đứng dậy đi về phía Mộ Phong Triệt trong ánh mắt chòng chọc của ba người kia. Cô ngây thơ ôm lấy cánh tay anh, cười nhìn anh một cái rồi lại nhìn ba mẹ và anh trai. Cô nói : “ Anh ấy là Mộ Phong Triệt, là bạn trai con.” Dù mọi người đã ngầm hiểu nhưng đây cũng coi như là lần đầu tiên ra mắt đi.

Mỗi người trong nhà Anderson mang một vẻ mặt khác nhau. Nhưng chỉ có Lạc Tố là hòa nhã : “ Con thích cậu ấy nhiều lắm sao ? “ Bà hỏi.

Lạc Vi Vi cắn môi đắn đo, cô mờ mịt nhìn về phía mẹ mình. Lúc trước, Mộ Phong Triệt có nói qua từ “thích” này với cô, nhưng thực ra cô vẫn không thể hiểu được một chữ này có ý nghĩa gì. Cô chỉ biết anh nói cô là bạn gái anh, anh là bạn trai cô, vậy nên gặp ai cô cũng giới thiệu.

Đối với loại tình cảm nam nữ này, Lạc Vi Vi cũng không hiểu rõ, cô chỉ biết cô muốn ở bên cạnh anh, gần gũi anh và hưởng thụ sự cưng chiều từ anh. Đây là tình cảm đơn thuần nhất, trong sáng nhất của cô dành cho anh.

Lạc Tố nhìn vẻ mặt con gái thì lập tức hiểu rõ tâm tư cô , lại thấy ánh mắt con bé tràn ngập hình ảnh Mộ Phong Triệt, bà chỉ cười khẽ mà không nói gì. Con gái bà sống trong bóng tối tâm lý của mình nhiều năm, bây giờ muốn hiểu rõ được thế giới bên ngoài cần phải có sự hiểu dẫn, đặc biệt những chuyện thế này phải để người mẹ là bà phải ra tay.

Ngồi được một lúc, rốt cục cuộc đấu mắt đã kết thúc. Daniel ra ý đuổi khách : “ Xe ngoài kia, cậu có thể dùng bất kì cái xe nào để đi về.” Ryan trực tiếp đứng dậy đi về phòng mình, Lạc Tố vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ trên môi, kéo lấy con gái đi về phòng ngủ. Lạc Vi Vi mịt mờ kéo lấy tay áo Mộ Phong Triệt, ánh mắt của cô khiến anh không kìm được muốn hôn cô nhưng do bố mẹ cô còn ở đây, đành vuốt nhẹ tóc cô một cái : “ Anh quay về trước, anh sẽ tới đón em sau.”

Câu nói của anh vừa dứt, ánh mắt Daniel lườm anh càng thêm sắc lạnh. Mộ Phong Triệt biết là không thể tiếp tục ở lại, anh dỗ dành cô : “ Ngoan..” Rồi luyến tiếc nhìn theo cho tới khi cô khuất dạng trên cầu thang. Trong phòng chỉ còn anh với Daniel.

“ Cậu cứ cẩn thận cho tôi.” Ông nói xong câu này cũng xoay người đi lên tầng hai. Bỏ lại Mộ Phong Triệt dở khóc dở cười ở phòng khách, anh thở dài một tiếng rồi đi ra ngoài. Đã quen với việc có cô ở bên cạnh, ôm cô ngủ, hôn, vuốt ve cô bất kì lúc nào anh muốn, mất vài ngày vừa rồi không nói làm gì nhưng giờ cô lại như ‘gần trong gang tấc, xa tận chân trời’

Trong một đêm này, Lạc Tố ôm con gái trong lòng, nhẹ nhàng tâm sự với cô những chuyện phụ nữ . Bà nói rất nhiều, bảo cô phải biết tự chăm sóc, tự bảo vệ mình khi ở bên cạnh Mộ Phong Triệt. Nói cho cô biết về tình cảm nam nữ, thậm chí cả chuyện phòng the…Lạc Tố nói hết chuyện này tới chuyện khác, dường như nói toàn bộ những thứ cần dạy cô ở tuổi mới lớn, dù nói bây giờ hơi muộn nhưng với con gái bà thì không muộn chút nào.

Lạc Vi Vi nghe cũng rất chăm chú, mọi chuyện như mờ mịt dần sáng tỏ hơn. Lúc này cô rất nhớ Mộ Phong Triệt, muốn được vòng tay rắn chắc của anh ghì chặt trong lòng. Có lẽ ngày mai cô sẽ trở về cạnh anh, hoặc anh có thể đến đây với cô…

Sáng hôm sau, Lạc Vi Vi ngồi ăn bữa sáng với cả nhà. Cô nhẹ nhàng nói : “ Hôm nay con sẽ trở về với Triệt.”

Bố và anh cô vừa nghe vậy, động tác ăn liền dừng hết lại, đồng thanh nói : “ Không được.” Lạc Vi Vi bị một câu lớn tiếng này dọa sợ. Cô hang mang nhìn hai người, mắt hơi phiếm hồng, nước mắt như một màn sương mù che phủ mắt cô, không hiểu vì sao anh và ba lại không đồng ý.

Bộ dáng này của cô khiến mọi người trong bàn ăn hoảng hốt. Lạc Tố vội ôm cô dỗ dành, Daniel cùng Ryan thì hối hận vì đã lớn tiếng, cũng khẽ lên tiếng vỗ về bảo bối. Chỉ sợ bây giờ cô muốn đi, bọn họ cũng không ngăn cản được. Hai người đàn ông cuối cùng cũng không nỡ để cô đau lòng, đành đồng ý đưa cô đến nơi của Mộ Phong Triệt.

Lạc Tố nhìn hai người nghiến răng nghiến lợi nhìn theo chiếc xe đi xa dần thì khẽ thở dài một tiếng, bà cũng đâu nỡ để con gái đi, nhưng con gái lớn không giữ được, chỉ đành gửi niềm hi vọng vào cậu con rể thay bà yêu thương con gái thôi.

Jolie tối hôm trước đã được người của Mộ Phong Triệt đưa về biệt thự, sau đó liền về phòng đánh một giấc thật ngon. Sáng nay vừa dậy đã thấy Lạc Vi Vi đang xuống khỏi một chiếc xe ô tô sang trọng, cô bé vội chạy tới mở cửa cho cô.

“ Chị Viv, chị thế nào rồi ? Tối qua chị không về cùng ông chủ sao ?” Jolie bắt lấy tay Lạc Vi Vi hỏi.

“ Đêm qua chị ở nhà.” Lạc Vi Vi nhẹ đáp một câu rồi đi về phía phòng ngủ trên tầng hai.

“ Nhà…? Đây không phải nhà chị ấy sao, còn nhà ở đâu nữa…?” Jolie tự lẩm bẩm, muốn hỏi lại nhưng vừa ngẩng lên đã không thấy Lạc Vi Vi đâu.

Lạc Vi Vi nhẹ tay mở cửa vào phòng. Mộ Phong Triệt vẫn đang ngủ say sưa, mấy ngày cô mất tích, anh đã chạy khắp nơi để tìm cô, nghỉ ngơi không được đầy đủ, vành mắt có chút thâm đen, da mặt cũng sạm đi. Cô nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh anh.

Mẹ nói đó là tình yêu, là khi bản thân nguyện hi sinh mọi thứ cho người đó, muốn người đó được hạnh phúc và muốn ở bên cạnh người đó đến hết đời. Đó là tình yêu sao ? Cô yêu anh sao?

Lạc Vi Vi gối đầu lên cánh tay đang duỗi ra của anh, tay khẽ mơn trớn khuôn mặt tiều tụy của anh. Dù sắc mặt có chút xấu nhưng nhìn anh vẫn tốt lắm, vẫn trắng treo, tuấn tú, thậm chí còn đẹp trai hơn so với trong tâm trí cô.

Lạc Vi Vi bất giác nhích đầu về phía Mộ Phong Triệt, đặt môi mình lên môi anh. Anh thường hay làm như vậy với cô, anh bảo đó là hôn, dù đôi khi anh hôn đến mức cô thấy khó thở nhưng cô vẫn rất thích anh hôn cô. Cảm giác rất tốt, rất thoải mái.

Lạc Vi Vi học theo cách anh hay làm, đưa lưỡi ra liếm một vòng quanh viền môi anh. Môi anh rất vừa vặn, không mỏng cũng không dày, rất hoàn hảo, rất mềm mại. Liếm một hồi, Lạc Vi Vi rốt cục quên mất bước tiếp theo phải làm gì, cô đang định rời đi thì đột nhiên một bàn tay to lớn ôm lấy cô, môi đôi kia quấn lấy môi cô.

Mộ Phong Triệt vốn tưởng đó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ đẹp mà ở đó, cô chủ động nằm cạnh anh, hôn anh rất khẽ khàng. Nhưng càng hôn càng chân thực, cuối cùng anh cũng hiểu đó không phải mơ, anh vui sướng chờ, chờ cô tiếp tục hôn anh để anh có thể tiếp tục nhận sự chủ động hiếm hoi từ cô nhưng cô đột nhiên dừng lại. Anh không hài lòng khẽ nhíu mày, dừng sao, dừng thì đến lượt anh.

Mộ Phong Triệt lật người đè Lạc Vi Vi xuống dưới, môi lưỡi nút chặt lấy môi cô. Khoang miệng cô tràn ngập hương vị thơm ngậy của sữa tươi, có lẽ sáng nay cô đã uống sữa chăng ? Anh không quan tâm, chỉ lo cuồng nhiệt mút mát sự mềm mại của cô. Lạc Vi Vi rụt rè khẽ đưa lưỡi quấn lấy lưỡi anh rồi lập tức bất động. Nhưng một động tác rất nhỏ này đã cổ vũ cho Mộ Phong Triệt, khiến anh càng vui sướng mà điên cuồng gặm cắn môi cô.

Buổi sáng là thời điểm khiến người ta rất dễ kích động, đặc biệt là khi vừa ngủ dậy. Mộ Phong triệt hiện tại đang cảm giác sâu sắc được điều này. Anh hôn Lạc Vi Vi tới khi cô thở hổn hển rồi buông ra, nhưng anh không dừng lại như mọi khi mà tiếp tục thả xuống gương mặt và cổ cô những nụ hôn dịu dàng. Tay anh kìm chế nãy giờ cuối cùng không nhịn được mà vuốt ve eo nhỏ của cô.

Không khí trong phòng càng ngày càng nóng, hơi thở của anh phả vào tai Lạc Vi Vi khiến cô nhạy cảm run rẩy khắp người, khuôn mặt cũng nhuốm một màu hồng rực, nhìn mê người vô cùng. Anh đưa lưỡi ra liếm vành tai trắng mịn của cô, người cô càng run rẩy mãnh liệt hơn. Một thứ nhiệt lượng truyền khắp cơ thể hai người. Đôi tay vuốt ve eo cô nãy giờ chầm chậm chui vào trong áo cô, khẽ chạm vào cơ thể non nớt mềm mịn bên dưới.

Nơi Mộ Phong Triệt chạm vào giống như có một dòng điện xẹt qua khiến cô giật bắn mình, khuôn mặt càng thêm đỏ rực. Mộ Phong Triệt còn đang mải mê mơn trớn cái cổ thon dài rồi đến xương quai xanh thanh mảnh gợi cảm, để lại một loạt những ấn kí màu hồng hồng. Anh hôn dọc một đường ngược lại lên đến môi cô, một lần nữa chế trụ lấy đôi môi đỏ mọng cùng hương vị ngọt ngào kia. Bàn tay không an phận chầm chậm vuốt ve ở eo cô dịch lên. Động tác của anh rất chậm rãi và dịu dàng, nhưng dù chậm thế nào thì cuối cùng đã tới được đích, tay anh phủ lên ngực cô qua một lớp áo lót mỏng khẽ xoa bóp mơn trớn.

Lạc Vi Vi bị anh chạm tới nơi mẫn cảm thì đầu óc như ùng một tiếng, toàn thân đỏ như tôm luộc, không tự chủ được mà rên nhẹ một tiếng “Ưm…” Tiếng rên của cô như cảnh tỉnh Mộ Phong Triệt. Anh ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt còn mang theo vẻ ngỡ ngàng cùng vui sướng. Tiếng rên của cô…thật khiến anh muốn bùng nổ.

Mộ Phong Triệt lập tức cúi xuống cướp lấy môi cô lần nữa, lực đạo ở tay tăng dần lên, xoa nắn một bên ngực đầy đặn của cô. Tay anh ngày càng lớn mật hơn, trực tiếp luồn qua áo lót phủ lên đỉnh đồi trắng mịn, mềm mại của cô. Vừa tiếp xúc với nơi đó, tâm tình anh gần như bùng nổ, nơi đó…thật mềm, thật mượt mà, cũng thật…lớn. Cảm giác giống như sờ vào bông gòn, mềm mịn vô cùng, co dãn cũng rất tốt, dù nhào nặn thế nào cũng vẫn nguyên hình dáng cũ. Cộng thêm cả tiếng kêu ngọt lịm của cô, Mộ Phong Triệt thề, anh có thể nằm cả đời trên giường để hưởng thụ cảm giác này cùng cô.

Anh như tìm được một niềm vui mới, vội vã lột áo ngoài cùng áo lót của cô. Lập tức thân hình xinh đẹp, trắng như tuyết của cô hiện ra trước mắt anh. Mộ Phong Triệt dường như ngừng thở. Cô vì xấu hổ mà cả người phiếm hồng. Màu trắng hồng quyến rũ kia khiến mắt anh không thể rời đi được. Anh chậm rãi đưa tay mơn trớn, tôn thờ từng tấc da thịt trên người cô. Hai tay phủ lên ngọn tuyết lê của cô khuấy đảo khiến cho nụ hoa trên đỉnh trở nên cứng rắn hơn. Cô không nhịn được khoái cảm từ ngực truyền đến mà rên nhẹ một tiếng.

Anh thấy nụ hoa đột nhiên biến hóa như vậy thì bần thần một hồi, cúi xuống ngậm lấy nụ hoa xinh đẹp kia. Động tác này khiến Lạc Vi Vi rên lớn một tiếng, hai mắt nhắm chặt, xấu hộ hưởng thụ khoái cảm anh mang đến.

Lưỡi anh đảo quanh nụ hoa, khẽ cắn một cái, cô run rẩy ôm lấy đầu anh như muốn hoàn toàn giao bản thân mình cho anh.

Tay còn lại cũng không rảnh rỗi mà trêu chọc nụ hoa bên kia, nắn bóp thành đủ loại hình dạng, vuốt ve mân mê trên da thịt mềm mịn của cô.

Lạc Vi Vi bị anh làm cho thở không ra hơi, tay cô bắt chước anh, khẽ vuốt ve trên đôi vai rắn chắc trơn láng của anh.

Anh vẫn vùi đầu vào đôi gò bồng đảo của cô liếm mút, tạo ra càng nhiều các ấn kí, một tay không kìm được mà mò xuống dưới…

Vuốt từ ngực cô qua vùng eo thon nhỏ, anh đặt tay bên hông cô, trực tiếp kéo váy cùng quần trong của cô xuống. Nơi tư mật kia tiếp xúc với không khí mát lạnh khiến Lạc Vi Vi thở gấp một tiếng. Anh không lập tức chạm tới nơi kia mà vuốt me mơn trớn đùi non của cô, rồi lại vuốt ve từ đầu gối cho tới trên đùi. Lạc Vi Vi lúc này đã hoàn toàn ý loạn tình mê, thở hổn hển bám lấy vai anh, đột nhiên anh chạm tới nơi đó. Đồng tử cô mở to, hai chân không tự chủ được khép lại, nhưng anh lại lấy chân mình đẩy đùi cô sang hai bên, làm cho nơi kia hoàn toàn không được che chắn mà hiển lộ dưới tay anh.

Mộ Phong Triệt hít thở không thông cắn nhẹ lấy môi cô, tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve da thịt bên dưới. Hoa huyệt cô vì bị anh chạm vào mà khẽ co rút, mút lấy ngón tay anh. Anh lại vùi mặt vào ngực cô, lần này tay đã không còn khẽ khàng như trước mà trực tiếp chạm vào hoa huyệt cô ma sát. Vi vi cảm thấy có một cảm giác tê dại từ dưới thân đánh úp lên tới đại não, cô rên rỉ liên hồi.

Vuốt ve một hồi, Mộ Phong Triệt đã tìm được nơi nhạy cảm nhất của cô, anh lấy tay miết nhẹ nơi đó, cô lập tức bấu chặt vai anh rên lên, đôi mắt to tròn sáng rực giờ nhuốm một màn sương mờ mịt, mê man vì khoái cảm. Anh tiếp tục dùng lực, Lạc Vi vi cuối cùng không chịu được, hoàn toàn nở rộ dưới tay anh, sự bùng nổ ấy khiến cô hét lớn một tiếng, cả người cong lên, co cứng lại rồi lập tức mềm nhũn, thở hổn hển, đôi môi hé mở mê loạn nhìn anh.

Mộ Phong Triệt như bị hình ảnh nóng bỏng quyến rũ cùng cực này thu hút. Anh hôn khắp thân thể hồng rực phiếm tình của cô, phía dưới đã căng đến muốn nổ tung, khẽ cọ vào người hoa huyệt cô.

Mộ Phong Triệt nhanh chóng rút vật đó ra. Vì trong phòng có điều hòa nên hai người hoàn toàn trần truồng nằm trên giường lớn. Vi Vi thấy vật đó thì kinh ngạc vô cùng, cơ thể nam nữ vốn khác nhau, tối hôm trước mẹ đã nói với cô nên giờ này đã không còn quá bỡ ngỡ, nhưng vật kia thật lớn…Lạc Vi Vi đỏ mặt xấu hổ thỉnh thoảng len lén liếc nhìn vật kia.

Ánh mắt của cô khiến Mộ Phong Triệt như toàn thân bị thiêu đốt. Anh đấu tranh trong đầu một lúc lâu, rốt cuộc túm lấy tay cô nắm lấy vặt kia. Lạc Vi Vi xấu hổ nhắm chặt mắt, để cho anh tự định đoạt. Tần suất dao động của tay cô bị anh nắm ngày càng nhanh, ngày càng nhanh, cuối cùng người anh run lên, gầm khẽ một tiếng, đem mầm mống toàn bộ phun trào trên bụng cô, rồi thỏa mãn nằm vật xuống đè lên người cô…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.