CHƯƠNG 12.
“Buông, ta không phải thị sủng của ngươi!” Ra sức giãy giụa, Kim Cát không dám nhìn tới mặt đại ca.
“Đã là người của bổn vương, còn nói cái gì?” Kéo cổ áo hắn xuống, lộ ra hôn ngân xanh tím dày đặc ở vai, Lang Vương vươn đầu lưỡi liếm liếm.
“Ngươi… Ô…” Không còn mặt mũi nào nữa nhìn người nhà, giãy giụa không được, Kim Cát nhỏ giọng nức nở đứng lên.
Làm sao bây giờ? Bị đại ca thấy được, thật chết người!
“Lang Vương, không biết ngươi thu được thị sủng này ở nơi nào?”
Kim Hồ nghiêm mặt, âm u trừng mắt Lang Vương.
Xưa nay hắn rất bình tĩnh, biết giờ phút này không phải thời điểm nhận người thân, sáng suốt thu hồi ánh mắt hoảng hốt.
“Nga… Xem ra Kim Hồ đối thị sủng của bổn vương rất hứng thú? Các ngươi là không phải đã biết nhau sao?” Nâng lên hai tròng mắt hẹp dài, Lang Vương đem lực chú ý tập trung ở Kim Hồ.
“Không… Chúng ta không biết…” Kim Cát thở hào hển, giành trước phủ nhận.
“Là thật sao? Kim Hồ ngươi không phải có đệ đệ là Hỏa Hồ sao? Ngươi xem bộ dáng của hắn, giống đệ đệ ngươi không?” Nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn khóc không ra nước mắt của Kim Cát, chuyển tới trước mặt Kim Hồ.
Kim Cát liều mạng chớp mắt ra hiệu cho Kim Hồ, hy vọng Kim Hồ hiểu được ý tứ của hắn, không được nhận nhau lúc này.
“Lang Vương, đệ đệ của ta đang hảo hảo ở Hồ tộc, lần này tới là đàm cầu thân, thỉnh không cần kéo người khác vào.” Nhìn ra Kim Cát xấu hổ, Kim Hồ nghiêm mặt giả vờ như không quen hắn.
“Cầu thân a, bổn vương cũng đang có ý này, không biết Hồ tộc các ngươi tính đem ai gả đây?” Cười lớn một tiếng, ôm Kim Cát giãy giụa không ngớt, ngồi xuống vương tọa, nhìn Kim Hồ đang tỏ vẻ bình tĩnh.
“Tộc của ta mỹ nữ rất nhiều, không biết Lang Vương có vừa ý ai không?” Kim Hồ trong lòng suy đoán Kim Cát như thế nào bị Lang Vương bắt.
“Hồ tộc các ngươi thật là không hề thiếu mỹ nhân, như bé cưng bên cạnh bổn vương này có thể nói là khuynh quốc khuynh thành tuyệt sắc mỹ nhân a!”
Nghe nói như thế, mặt Kim Cát không khỏi đỏ bừng, chưa từng có người nào khen ngợi hắn như thế …
“Tiểu Cát Cát, bổn vương khen cưng, đỏ mặt cái gì?” Đem mặt hắn kéo qua nhân cơ hội hôn hôn.
“Tránh ra đi, ta cũng không có đẹp như vậy…” Đẩy đẩy lang thủ, Kim Cát càng thêm ngượng ngùng.
“Khụ, khụ, Lang Vương, chúng ta đang nói chính sự.” Kim Hồ hợp thời nói sang chuyện khác.
“Chúng ta đang nói chuyện chính sự, bổn vương thật là vừa ý một Hồ tộc mỹ nhân, chính là không biết người nọ nguyện ý không?” Khi nói chuyện, một đôi lang mục gắt gao nhìn Kim Cát, đáng tiếc hắn một lòng muốn chạy trốn nên không thấy.
“Ngươi… Ngươi sẽ không thật muốn thú… Ngân Hồ đi?” Kim Cát hoàn toàn cứng ngắc, ý xấu hổ đều quăng sau đầu.
Nhớ tới đối thoại lần trước, trong lòng hắn không khỏi phiền muộn…
Lang Vương sẽ không thật sự muốn kết hôn tỷ tỷ đi!
Trong lòng ê ẩm … Tại sao có thể như vậy?!
“Lang Vương đến tột cùng nhìn trúng vị nào? Thỉnh minh kì (nói rõ)!” Kim Hồ có chút không kiên nhẫn.
“Ngươi không phải có đệ đệ là Hỏa Hồ sao? Bổn vương muốn hắn!” Tà tà nhếch khóe môi, nói ra ý định từ sớm.
“A…” Kim Cát choáng váng.
Hỏa Hồ không phải là hắn sao? Ý tứ của y là muốn thú hắn?
Vui sướng không rõ lí do dấy lên trong tim, hận ý hết thảy biến mất không thấy.
Giờ phút này, trong mắt hắn tất cả đều là hình ảnh Lang Vương tuấn mỹ vô song.
“Này… Này chỉ sợ không ổn đi…” Kim Hồ cũng thất thần.
“Có gì không ổn? Dù sao lần cầu thân này, bổn vương không quan tâm chuyện hắn là nam hay nữ, chỉ cần bổn vương thích là được.” Thừa dịp Kim Cát không có phản ứng, một đôi bàn tay to xuyên qua vạt áo, sờ sờ cặp đùi bóng loáng.
“Nhưng là…”
“Như thế nào? Hồ Vương không muốn cầu thân cùng bổn vương?” Kim ngân quang đồng thời thoáng hiện, Lang Vương không giận mà uy.
“Không… Không phải…” Kim Hồ lắp bắp không biết nói cái gì cho phải.
Hồ Vương muốn gả Hồ nữ, không nghĩ tới Lang Vương lại muốn Kim Cát, cái này thật phiền toái!
“Một khi đã như vậy, ngươi trở về đi, bảo Hồ Vương chuẩn bị, bảy ngày sau, bổn vương tới cửa cưới Hỏa Hồ.” Ngón tay cảm thụ được tiểu huyệt ẩm ướt, khiến *** quay cuồng, Lang Vương há mồm liền cắn trên cổ Kim Cát, mút mút vào.
“Đau a…” Khóe mắt chảy xuống nước mắt trong suốt.
“Lang Vương nếu muốn kết hôn đệ đệ, thử hỏi đem thị sủng kia đặt ở vị trí nào?” Bất mãn Lang Vương khi dễ Kim Cát, Kim Hồ phẫn nộ chỉ vào Kim Cát vẻ mặt đỏ bừng.
“Kim Hồ, không cần ngươi quản.” Nheo lại lang mục, Lang Vương có chút giận.
“Nếu Lang Vương không phải thiệt tình thích hắn, vậy thả hắn đi đi.”
“Ngươi như thế nào biết bổn vương không phải thiệt tình thích hắn?” Lang Vương hỏi lại.
Chẳng lẽ tâm ý chiếm hữu của y chưa đủ cường hay sao?
Sao hắn còn cố tỏ vẻ không hiểu?
Mặc kệ bé trong lòng là Hỏa Hồ cũng được, là con của Hồ Vương cũng không không sao. Y đã quyết định, sẽ không để ai cướp hắn!
“Từ lúc vào cửa đến giờ, hắn luôn kháng cự không muốn ngươi đụng vào, không lẽ Lang Vương không biết?”
“Hắn bất quá là giận dỗi bổn vương, nghe bổn vương muốn kết hôn nên dỗi, ghen thôi.”
“Không… Ta không…” Suy yếu giãy giụa, lại đổi lấy liên tiếp bị hôn không ngừng.
“Cưng nói lại lần nữa xem, không có ghen sao?” Hồi lâu, mới buông hắn ra.