CHƯƠNG 20.
“Kim… Cát…” Nàng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, run như cầy sấy nhìn hắn, lắp bắp, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn lạnh run.
“Tiểu Tinh, sao ngươi lại tới đây?” Cầm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng, Kim Cát nghiêng nghiêng đầu hỏi.
“Ta… Ta… Nghĩ muốn… Gặp… Đại… Công… Tử…” Tiểu Tinh trong mắt ngập nước ướt đẫm hai hàng lông mi, cẩn cẩn dực dực nhìn Kim Hồ.
“Ngươi a, sợ hãi liền cà lăm, tật xấu này không sửa được a.” Kim Cát lắc đầu, thân mật vuốt mái tóc màu bạc của nàng.
“Tiểu Cát Cát, còn không mau quay về bên người bổn vương.” Một đôi lang mục thủy chung trừng mắt nhìn bọn họ, hai tay xiết chặt, Hắc Trạch hét lớn một tiếng, tiến lên đem hắn kéo vào trong lòng, hung tợn trừng mắt nhìn Tiểu Tinh.
Tiểu Tinh tựa hồ bị Lang Vương hù dọa, thân thể run rẩy, trốn phía sau Kim Hồ, chỉ lộ ra đôi mắt to sợ hãi.
“Hắc Trạch, nhìn ngươi dọa nàng kìa!” Tức giận liếc Hắc Trạch, Kim Cát bĩu môi.
“Bổn vương lúc nào hù dọa nàng?” Lạnh lùng quét mắt qua Tiểu Tinh, Hắc Trạch bụng đầy chua xót.
Đầu tiên là Kim Hồ, bây giờ là bạc phát Hồ nữ, lúc nào trong mắt Tiểu Cát Cát cũng không chỉ có một mình y!
“Không… Trách… Y… Vốn là… Ta… Tự… Đã…” Tiểu Tinh run rẩy, không dám giương mắt nhìn Lang Vương.
“Có nghe hay không, chính nàng cũng thừa nhận bổn vương không có hù dọa nàng.” Hắc Trạch nhíu mày, cao cao ngẩng đầu lên, bày ra bộ dáng không liên quan đến ta.
“Quên đi, Tiểu Tinh, trong tộc không có phát hiện ngươi rời đi sao?”
“Không… Ta len lén chạy đến…” Thoáng ổn định tinh thần, nàng cũng không cà lăm nữa.
“Ngươi biết trong tộc gần đây có phát sinh chuyện mất mị hương không?” Nhớ tới nghi vấn trong lòng, Kim Cát tiếp theo hỏi.
“Không… Không có…” Thân thể của nàng run rẩy một chút, lập tức lại khôi phục bình thường.
“Được rồi, lần trước ngươi nghe ai nói Lang tộc muốn đánh chúng ta?”
Ngày ấy, vốn là nghe lời nàng nên mới nghĩ đến muốn ám sát Lang Vương…
“Không… Không phải ta nói… Ta cũng vậy. Nghe người khác nói…” Lắc mạnh đầu, Tiểu Tinh mặt tái nhợt, nhất quyết phủ nhận.
“Ngươi là nghe ai nói?” Kim Cát không buông tha, tiếp tục tra hỏi, nghĩ muốn biết rõ ràng là ai hại hắn.
“Vốn là… Có lần ta lấy ở khe núi, trong lúc vô tình nghe được hai Lang tộc nói…”
“Bộ dáng hai tên đó như thế nào?” Lang Vương đột nhiên hỏi, trong ánh mắt lạnh lẽo.
“Lúc ấy, rất sợ hãi… Ta… Ta cũng không nhớ rõ…” Tiểu Tinh lại rụt lui về phía sau.
“Trạch, nàng hẳn không nhớ rõ rồi, nàng nổi danh nhát gan trong tộc chúng ta đấy!” Kim Cát nói đỡ giúp nàng.
“Thật sự?” Ánh mắt Hắc Trạch nhìn Tiểu Tinh tràn ngập đùa cợt.
Một hồi lâu, Kim Cát cũng không nói gì, ôm mặt, nghiêng đầu, thở dài lại ai thán, nhìn Tiểu Tinh trốn sau người Đại ca, rồi hắn đem ánh mắt nhìn về Lang Vương.
“Trạch, Tiểu Tinh là tới tìm Đại ca thôi, ngươi để nàng đi đi.”
“Không ổn, mặc dù nàng nói là tìm đến Kim Hồ, nhưng không thể cam đoan không có mục đích khác, hay là đợi tra rõ chuyện mị hương, sẽ để nàng rời đi.” Hắc Trạch lắc đầu.
Này hồ nữ xuất hiện rất không phải lúc, mặc dù Tiểu Cát Cát đã mở miệng, hắn cũng không có thể để nàng đi.
“Nọ vậy… Ngươi nghĩ muốn xử trí nàng như thế nào?”
“…” Nhìn tiểu tình nhân trừng lớn mắt, Hắc Trạch không biết làm như thế nào cho phải.
“Này không được, kia cũng không được, dứt khoát ngươi cũng nghi ngờ ta. Ngươi đối với Hồ tộc có hiềm nghi!” Kim Cát mất hứng, xoay lưng, hai tay khoanh trước ngực, phùng hai má.
“Nói bậy, cưng không thể giết người!” Kéo tay Kim Cát, Hắc Trạch không đồng ý, nhéo hắn một chút.
“Lang Vương, nếu Tiểu Tinh vốn là tới tìm ta, để cho Tiểu Tinh bên cạnh ta đi.” Kim Hồ cuối cùng cũng nói chuyện, hai mắt vẫn nhìn chăm chú vào Tiểu Tinh đang trốn phía sau mình.
Thông minh như Lang Vương vừa nghe liền hiểu ý của hắn, liền gật đầu, nếu anh vợ chủ động giúp y, y chẳng phải từ chối làm gì để chịu thiệt.
Kim Cát không rõ nội tình, cứ nghĩ mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa. Mặc dù bị Lang Vương nhét trong lòng, nhưng thủy chung vẫn dùng ánh mắt để an ủi Tiểu Tinh còn đang bị dọa cho kinh hồn.
“Tiểu Cát Cát, cưng còn nhìn nàng như vậy, bổn vương liền đem nàng xử tử…” Cắn vành tai hắn, Lang Vương thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn thổi một hơi, bàn tay to sờ bắp đùi trong mềm mại.
“Đừng, đừng, ta không nhìn nàng là được…” Vội vàng thu hồi ánh mắt, mặt đỏ hồng.
Này tử sắc lang, giấm chua (ghen) cũng lớn quá a, hắn bất quá chỉ nhìn Tiểu Tinh, y đã chua thành như vậy!
“Tốt lắm, việc này cứ như vậy xử lý, Kim Hồ ngươi có thể xem trọng tiểu thị nữ, nhưng nếu bị bổn vương phát hiện nàng thật sự có chuyện, cũng không nên trách bổn vương nhẫn tâm.”
“Sẽ không đâu, Tiểu Tinh không phải là người xấu!” Kim Cát lại nhảy ra, liều mạng chống lại bàn tay to quấy rối trên người mình.
“Xem ra không giáo huấn cưng là không được.” Nói xong, Lang Vương gầm nhẹ một tiếng, trước mặt mọi người hôn lên môi hắn.
“Đừng…”
Khóe mắt lia đến khuôn mặt tái nhợt của Tiểu Tinh, Kim Cát xấu hổ dùng sức đấm vào ngực Hắc Trạch, lại bị y gắt gao ôm lấy, không thể động đậy.
“Chuyên tâm nào!” Lang Vương bất mãn luồn tay vào vạt áo hắn, nhéo lên cặp mông căng tròn vểnh lên khiêu gợi.
“Ha…” Kim Cát hít thở không thông, thắt lưng mềm nhũn, thiếu chút nữa té trên mặt đất.
“Xem, tiểu đệ đệ của bổn vương lại muốn cưng rồi!” Hoa huyệt mềm mại lập tức cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng quen thuộc, xuyên thấu qua lớp y phục mỏng manh, lang căn lần nữa đâm vào mông hắn.