CHƯƠNG 28.
“Đâm nhẹ. . . Ngươi nặng quá. . . Đừng đè ta. . .” Thở hổn hển, cố nén dục vọng, Kim Cát vẻ mặt đỏ ửng cong cái miệng nhỏ nhắn.
“Vậy cưng đè bổn vương đi.” Hắc Trạch mỉm cười, há mồm nhả ra hồng quả, trở mình đem hắn kéo lên trên.
Không hề chuẩn bị, Kim Cát hai chân mở rộng ngồi xuống bên hông Hắc Trạch, trong nháy mắt cảm nhận lang căn nóng bỏng chà xát mông, xấu hổ không biết có nên chuyển động hay không.
“Tiểu Cát Cát, cảm giác đè bổn vương có thích không? Mới vừa rồi bổn vương cho cưng không biết bao nhiêu sảng khoái a, bây giờ phải trông cậy vào cưng rồi!” Vuốt ve tấm lưng bóng loáng, Hắc Trạch cười rất tà ác.
“Hảo. . . Hảo cái gì hảo?” Quỳ ngồi trên người Hắc Trạch, Kim Cát đỏ mặt, xoay qua không thèm nhìn y, đầu nhũ trước ngực sưng đỏ không chịu nổi.
“Tiểu Cát Cát, không nên thẹn thùng, đây là khuê phòng chi nhạc của chúng ta, cưng chỉ cần hưởng thụ là được.” Kéo khuôn mặt đỏ au quay lại nhìm mình, Hắc Trạch vỗ vỗ cái mông đang nhếch lên của hắn.
“Hưởng thụ?” Kim Cát dẩu môi.
Đúng vậy, hắn rất là hưởng thụ, mỗi lần làm tới cuối cùng, hắn cảm giác được mình sắp chết, cái loại tư vị vừa đau đớn vừa vui sướng làm cho hắn vừa yêu lại vừa hận!
“Chẳng lẽ không phải lần nào cưng cũng sướng đến bất tỉnh sao? Hay là chê bổn vương cố gắng không đủ?” Lang mục khẽ nhíu, tựa hồ có chút bực mình.
Ấn xuống thắt lưng hắn, lang căn không ngừng đánh vào bích tràng mềm yếu, cố ý đâm vào điểm mẫn cảm nhất của hắn.
“Ah. . . Ngươi chậm một chút!” Từ hư không đến trướng đầy, nháy mắt một cái, khóe mắt Kim Cát đã đong đầy nước mắt tình cảm mãnh liệt.
“Bổn vương rất chậm rồi.” Chậm rãi xuyên qua, ma sát tiểu huyệt ẩm ướt, như gãi ngứa, một lần lại một lần đạt đến cao trào.
“Muốn chết! Chậm quá. . .” Thở hào hển, tức giận vuốt ve khuôn ngực rộng rắn chắc của Hắc Trạch, Kim Cát bất mãn liếc y một cái.
“Là cưng muốn bổn vương làm chậm a, bổn vương nghe lời cưng thôi a, cưng còn bất mãn gì chứ?” Vuốt ve phân thân xinh đẹp của Kim Cát, Hắc Trạch không nhanh không chậm, thủy chung vẫn duy trì tần suất một nhanh chín chậm.
“Khóc. . .”
Đầu mũi hồng, Kim Cát khẩn cấp chuyển động vòng eo, không ngừng giãy giụa, nhưng cảm giác không đủ, tiểu huyệt không ngừng co rút lại.
Hình ảnh này vô cùng kích thích Hắc Trạch a, y hét lớn một tiếng, hai tay đang giữ cặp mông xinh đẹp dùng lực ấn mạnh xuống, mỗi lần đều đâm trúng điểm mẫn cảm làm cho Kim Cát toàn thân phát run, tự động vặn vẹo thân mình đón khoái cảm, trong miệng hồ ngôn loạn ngữ.
“Tiểu Cát Cát, thoải mái không?” Vuốt ve phân thân xinh đẹp sắp phun trào, trong mắt Hắc Trạch tràn đầy ý xấu xoa nắn hai túi ngọc phía dưới.
“Thoải. . . Thoải mái. . . Ta còn muốn. . .” Híp mắt, không ngừng thở phì phò, đầu cháng váng, Kim Cát vô lực ngồi trên người y, mở hai chân thật lớn, để lang căn thêm thuận lợi xâm nhập.
“Tiểu Cát Cát, tự mình di chuyển nga, muốn nhanh hay muốn chậm, tùy cưng quyết định.”
Ngón tay cái đâm linh khẩu đang chảy đầy dịch, đột nhiên buông ra, cũng rút lang căn ra khỏi tiểu huyệt ấm áp, Hắc Trạch thản nhiên nhún nhún vai, không hề nhúc nhích.
“Trạch, cho ta. . .”
Dục vọng không được thỏa mãn, Kim Cát liếm liếm bờ môi đỏ mọng, ngồi trên người Hắc Trạch yêu kiều làm nũng, cố ý nâng cái mông chà xát lang căn.
“Tiểu Cát Cát, đừng hiểu lầm a, là cưng thưởng cho bổn vương, chứ không phải là bổn vương thưởng cho cưng a, cho nên. . . Tự cưng đến đây đi!” Vươn một ngón tay phe phẩy.
“Nhưng mà, ta sẽ không làm được mà. . .”
“Sẽ không? Đêm hôm qua bổn vương đã dạy cho cưng chưa? Nếu cưng không muốn, bổn vương cũng không ép cưng!” Hắc Trạch giả bộ làm vẻ mặt lạnh lùng, làm bộ xoay người xuống giường.
“Vậy. . . Vậy ngươi đừng nhúc nhích, ta thử xem. . .” Gặp vẻ mặt y không chút động lòng, Kim Cát cắn răng một cái, nắm lang căn, nâng mông lên, lộ ra tiểu huyệt hé ra khép lại động lòng người.
Sau hậu huyệt hư không làm cho hắn không kịp nghĩ nhiều, chỉ là muốn, muốn lang căn thật sâu thật sâu cắm vào tiểu huyệt. . .
“Ân. . .” Nhìn tiểu huyệt phấn hồng, bên trong mị thịt không ngừng co rút lại, Hắc Trạch không nhịn được nuốt nuốt nước miếng.
Kim Cát đỏ mặt, khom lưng đưa tay tách huyệt khẩu, ngồi chồm hổm trên lang căn to lớn, cẩn cẩn dực dực (cẩn thận) ngồi xuống.
“A. . .” Hắn rõ ràng cảm giác được lang căn lại lớn thêm một vòng.
Mỗi một lần cùng Hắc Trạch ân ái, đều cảm giác được lang căn so với trước càng thô to thêm, ngày thường cũng không thấy Hắc Trạch ăn gì đặc biệt, cư nhiên vẫn cứ tráng kiện như thế, hắn sắp không chịu nổi rồi!