Tuy nhiên lực lượng Thenardier đi truy bắt đều gặp phải tai nạn khi trèo đồi. Cứ ai leo lên đến giữa dốc là lại đồng loạt ngã như có ai kéo chân.
Bọn hắn cuối cùng mới nhận ra có dây thừng trong bùn quấn vào chân. Quân địch ngã dúi dụi và nhiều kẻ còn bị trói vào nhau.
Quân lính nhìn lên, nhận ra chúng đã rơi vào bẫy. Lính của Ouroboros ngừng rút lui và quay lại phản công.
“Bệ hạ liệu sự như thần, địch nhân cũng không thèm chú ý dưới chân để rồi rơi vào bẫy hết.” Một vị tướng sĩ chỉ xuống dưới đồi, ra lệnh cho quân của hắn.
Kết quả là một cú lội ngược dòng nhanh chóng, trong đó 400 quân của Ouroboros tách ra từ lực lượng chính đã đánh bật quân Thenardier một cách nhanh chóng.
“Ngươi rõ ràng có thể nghiền ép đối phương, tại sao còn phải còn cùng đối phương chơi đùa đâu?” Elen nghi hoặc nhìn xem Yuuto dò hỏi.
Hắn rõ ràng có ba mươi vạn quân, tại sao lại không cho nhiều quân đến đây ngay từ đầu, dạng này có phải hay không sẽ tránh khỏi không cần thiết giao tranh.
“Ta là đang tận hưởng đánh trận niềm vui. Nếu ta ngay từ đầu cho quá nhiều người đến, đối phương sẽ không dám đến đây. Mặc dù phe ta so với bọn hắn quân lính thấp hơn phân nửa, bất quá tận dụng những gì ta có, ta sẽ giành được thắng lợi một cách dễ dàng.”
Yuuto nhún vai cười nói, quay đầu, nhìn về phía chiến trường, khóe miệng xuất hiện một cái tà mị nụ cười.
“Thế giới này nhất định sẽ thuộc về ta, hòa bình rồi sẽ đến với thế giới này. Tại trước khi thời khắc đó đến, để cho chúng ta thật tốt chơi đùa đi!”
“Ngươi…. Thật đúng là điên rồi!”
Elen nhìn xem Yuuto, không khỏi bất đắc dĩ thở dài.
Thật đúng là một cái bốc đồng quốc vương.
Bất quá hắn nơi này làm chủ, muốn thế nào là quyền của hắn.
…..
Mặt trời đang lặn xuống, đêm sắp buông xuống.
Zion nhận được hai báo cáo. Lực lượng truy đuổi của hắn đã bị phục kích. Lực lượng chủ lực của hắn, bao gồm cả hai đầu địa long, đã bị hạ gục.
“...Không thể nào.”
Zion lẩm bẩm, cơ thể hắn run lẩy bẩy cạnh đầu Phi Long.
“Còn con Rồng đó thì sao? Chẳng phải đó là hai đầu Địa long sao? Chẳng phải đao kiếm không làm gì được nó sao?”
Không ai trả lời được.
“Zion-sama, xin Ngài sử dụng đầu Phi Long này đi.”
Một người đưa ra lời khuyên.
“Đáng lẽ ra hai đầu Địa long phải tàn sát hết bọn chúng rồi.”
Zion quát lại đám thuộc hạ của mình.
“Đây là những con rồng quý giá ta mượn từ phụ thân. Riêng móng vuốt của nó thôi đã quý hơn trăm cái đầu của các ngươi rồi.”
Tuy nhiên, hắn cũng không có kế hoạch nào.
Một báo cáo nữa xuất hiện.
“Địch đang chuẩn bị đánh tập hậu chúng ta.”
Zion khó chịu hỏi.
“Bao nhiêu?”
“Khó có thể nói được vì trời đã tối, nhưng có vẻ là có 2.000 kỵ binh đang trốn trong bóng tối.”
“... Hai nghìn sao?”
Mất một lúc gã ta mới mở miệng được.
Chấn động từ bản báo cáo kia đối với Zion không thể đo đếm được. Nhuệ khí giữ được từ đầu bây giờ đã hoàn toàn cạn kiệt.
Hiện tại, hắn chỉ còn hơn một ngàn quân. Phi Long không được tính trong đó.
Làm sao bây giờ? Chỉ bằng hơn một kỵ binh của hắn, không thể cùng hai ngàn kỵ binh chiến đấu.
Không chỉ Zion mà lính của hắn cũng thấy bực bội ra mặt.
Về cơ bản, chúng tới đây không phải để chiến đấu mà là để cướp phá, không phải là để đánh trận. Dù sao ngay từ đầu quân số trên lệch gấp hai lần trở lên, lại có thêm ba đầu long, đây về cơ bản là nhất định sẽ chiến thắng trận chiến.
“Gọi đội hình hai trở lại, bảo chúng rút lui.”
Nghe chỉ thị của Zion, quân lính gần đó choáng váng.
Trong khi bị bao vây, lệnh này đồng nghĩa cố thủ đến cùng.
“Zion-sama, xin ngài nghĩ lại. 2.000 kỵ binh của Ouroboros không thể ngay lập tức đánh hạ chúng ta được. Nếu ta cầm cự cho đến khi quân địch chết hết, hoặc là viện quân đến, ta sẽ chiến thắng.”
“Câm miệng!”
Zion giậm mạnh chân xuống đất, tức giận quát.
“Cầm cự? Bằng các người sao? Các ngươi quên mất thất bại nhục nhã ở Dinant rồi sao?”
Sự sợ hãi của hắn chuyển thành bạo lực.
Zion không muốn nếm trải thất bại như Dinant nữa.
“Hơn nữa, tận 2.000 kỵ binh sắp áp sát hậu phương của ta! Cầm cự cái nỗi gì chứ!”
Khi lệnh của Zion tới tai đội hình số hai, sĩ khí của quân lính đã mệt mỏi.
Trong tầm đánh giáp lá cà, Zion chỉ biết tuyệt vọng chém giết. Đối với kẻ thù ngay lập tức sẽ đến, hắn đưa ra những mệnh lệnh vô lý.
Tuy nhiên, quân lính vẫn ở dưới quyền Nhà Thenardier. Chúng không thể độc lập tác chiến được.
Khi bên kia rút lui, thế cuộc bắt đầu thay đổi.
Himari cùng Saeko thấy cơ hội tới liền không muốn bỏ lỡ.
“Đã đến lúc phản công.”
Rống!!
Tiếng binh sĩ hưng phấn hò hét.
So với nhà Thenardier quân, bọn hắn đến đây là để chém giết, để lập công, không sợ hãi tiến lên. Đối với bọn hắn tới nói, tại trên chiến trường chiến đấu cùng tử vong, chính là quân nhân lớn nhất vinh quang, lại không cần phải nói hiện tại bọn hắn đang chiếm ưu thế.
Đây cũng là Yuuto cải tiến lại đối với bính sĩ đại ngộ.
Binh sĩ ở Ouroboros đế quốc đại ngộ rất tốt, ngoại trừ bình thường tiền lương các loại phúc lợi, trên chiến trường thu được chiến lợi phẩm cũng sẽ chia cho bọn hắn một ít, cho dù chết trận quốc gia cũng sẽ chăm sóc bọn hắn gia quyến, tài sản bọn hắn đạt được trên chiến trường cũng sẽ được gửi về cho gia đình.
Lại thêm đối với Yuuto tin tưởng sùng bái, để cho bọn hắn tại trên chiến trường không sợ hãi mà chiến đấu.
Vương hướng tới chỗ chính là bọn hắn hướng tới chỗ.
Vương nói có thể thắng thì nhất định có thể thắng.
Nhìn quân địch rút lui, bọn hắn tấn công không thương tiếc.
Bên cạnh đó, quân của tướng sĩ khác đã hội hợp với cánh quân chính của Himari cùng Saeko, hai bên tạo thành thế gọng kìm.
Lợi dụng sự cơ động của mình, bọn hắn đâm thủng đội kỵ binh của địch từng chút một. Cuối cùng, quân địch tan rã.
Cả chiến dịch này, lợi thế luôn nghiêng về Ouroboros đế quốc quân đội.