Ngoại trừ toàn thân không có sức, trên người tôi còn bốc lên hơi nóng, luồng
khí nóng sinh ra từ trong cơ thể, đi về chân tay, toàn thân nóng bức, mồ hôi bê bết, mạch máu cũng đập thình thịch, rất khó chịu.
Tôi thở gấp, gọi điện thoại cho Tống Nhược Cốc.
“A lô, Kỷ Nhiên, cậu đang ở đâu.”
“Tống Nhược Cốc, tớ khó chịu.”
“Cậu làm sao thế? Cậu đang ở đâu?” Giọng nói của Tống Nhược Cốc lộ ra vẻ lo lắng.
Lỗ mũi tôi ê ẩm, “Tớ đang ở trên tầng, cửa phòng 6208. Cậu mau tới đây đi.”
Tôi mới tắt điện thoại đã thở dốc vài lần, Tống Nhược Cốc nhanh chóng chạy
đến, bởi vì vận động kịch liệt nên hơi thở của cậu ấy hơi hỗn loạn. Vừa
nhìn thấy tôi trên mặt đất, sắc mặt của cậu ấy nhanh chóng đen sì giống
như mưa giông mùa hè, trong mắt gần như phun lửa.
Tôi biết bộ
dạng tôi bây giờ chắc chắn là không hay ho gì, chân trần, cả người ướt
đẫm, váy sau khi bị ướt trở thành trạng thái nửa trong suốt dính trên
người, trên tay còn có vết thương . . .
Tôi mệt mỏi cười với Tống Nhược Cốc, “Cậu đã đến rồi.”
Cậu ấy cúi người ôm tôi, tức giận trên mặt trở thành yêu thương, “Xảy ra chuyện gì?”
Tôi dựa vào lòng cậu ấy, toàn thân thả lòng. Ngực cậu ấy còn ấm áp hơn bình thường một chút, tôi thở dài một hơi, “Tớ không sao.”
Cậu ấy đưa tôi đến bệnh viện, sau khi tiến hành kiểm tra, cơ thể tôi không chỉ có
thuốc ngủ, còn có thuốc kích dục, .. . . . Chẳng qua thứ tôi ăn phải,
không mạnh như thứ chiếu trên ti vi, ngoại trừ khiến cơ thể đổ mồ hôi,
cũng không tạo ra xúc động khi gặp người khác, phản ứng với thuốc kích
dục không rõ rệt nhưng phản ứng với thuốc ngủ lại mạnh mẽ.
Đương
nhiên, cũng có thể là bởi vì tôi nôn đúng lúc, cho nên dược tính bị giảm đi, Thật ra lúc tôi được đưa đến bệnh viện cũng không còn gì đáng ngại, chẳng qua vừa rồi lăn qua lăn lại, cho nên bây giờ chân tay mềm nhũn.
Bác sĩ dặn dò vài câu rồi đi, một lát sau, một chị y tá chạy vào nói cho chúng tôi biết, bởi vì thiếu giường bệnh, cho nên hôm nay tôi nên xuất
viện.
Sau khi tiễn chị y tá nói nhiều ra ngoài, sắc mặt Tống
Nhược Cốc trầm xuống, cậu ấy dịu dàng sờ trán tôi, nhíu mày hỏi, “Rốt
cục là ai làm?”
Thực ra tôi cũng đang do dự có nên nói rõ đầu
đuôi cho Tống Nhược Cốc hay không, dù sao Lão Lục và cậu ấy cũng là bạn
bè, tôi lo lắng cho cậu ấy, không hi vọng cậu ấy và bạn bè ầm ĩ đến nỗi
bế tắc.Ngoài ra tôi cũng đã giáo huấn Lão Lục rồi, khiến cậu ta nếm mùi. Chắc chắn sau này cậu ta sẽ không dám tìm tôi, như thế chuyện này cũng
nên cho qua.
Đang do dự thì Lão Lục đã ra chiêu trước, cậu ta
chắc được người cứu ra ngoài, đầu tiên gọi điện thoại cho Tống Nhược
Cốc, trong điện thoại khóc lóc thảm thiết kể lể bản thân hối hận xấu hổ
nhường nào, rồi . . . .Oan uổng làm sao.
Nói cách khác, cho tới lúc này, cậu ta vẫn còn đang phủ nhận thuốc là do cậu ta bỏ.
Tống Nhược Cốc mở loa ngoài, cho nên lời của cậu ta tôi nghe được toàn bộ.
Thế nhưng tôi vừa nghe vừa 囧, vì mỗi câu cậu ta nói đều có hiệu quả gấp
đôi, cái này có thể sánh ngang với đàn nhị, cảm giác này giống như có
người nói chuyện rồi cầm theo cả dàn loa.
“Điện thoại của cậu hỏng rồi à?” Tôi hỏi Tống Nhược Cốc.
Hiển nhiên cậu ấy cũng rất kinh ngạc, cầm điện thoại lên nhìn một cái, nhấn nút tắt loa ngoài.
Điện thoại lại yên tĩnh từ bên ngoài phòng bệnh lại truyền đến tiếng kêu
gào, “Cốc, nể mặt tôi hồi bé cản súng cho cậu, cậu tha cho tôi lần này
đi.”
. . . . Hóa ra người ta ở ngoài cửa.
Tôi trong phút chốc cảm thấy sợ hãi, “Cậu ta cản súng cho cậu? Hai người bọn cậu không biết chuyển đến từ thời nào thế?”
“Súng đồ chơi.” Tống Nhược Cốc xoa xoa thái dương, giật cửa phòng bệnh, bên
ngoài truyền đến tiếng y tá quát lớn, “Chỗ này là bệnh viện, không được
gây tiếng động lớn.”
“Không dám không dám,” Lão Lục cười như làm
lành, nhìn theo bước y tá, bản tính vẫn chưa thay đổi, “Em gái, em thật
xinh đẹp.” Cậu ta nói, nhìn thoáng qua Tống Nhược Cốc, “Cốc, sao cậu lại ở chỗ này.”
Trong giọng nói Tống Nhược Cốc lộ ra vẻ âm u, “Lời này hẳn tôi nên hỏi cậu mới đúng, cậu ở chỗ này làm gì?”
Lão Lục cẩn thận nhìn về phía giường bệnh. Trên vai cậu ta đeo quấn băng,
hai cánh tay không thể cử động, nhìn xa giống như một tác phẩm có khuyết điểm, mới nhìn rất buồn cười, đi sau còn có hai người bạn, giống như
bảo vệ, thấy cậu ta nhìn về phía bên này, hai người họ cũng thò đầu nhìn vào.
“Cậu phải hỏi cô ấy.” Lão Lục u oán nhìn tôi, bởi vì tay không thể cử động, cho nên chỉ có thể dùng ánh mắt lên án.
Tôi cười ha ha nhìn cậu ta.
Tống Nhược Cốc bỏ qua đuôi chó của Lão Lục, “Trước khi tôi đánh cậu, cậu xin lỗi Kỷ Nhiên trước đi.”
“Tôi đã nói xin lỗi, không tin cậu hỏi cô ấy xem,” Lão Lục tủi thân nhìn
Tống Nhược Cốc rồi lại nhìn tôi một cái, “Hơn nữa, cậu biết cô ấy làm gì tôi không?”
Tống Nhược Cốc siết nắm tay một cái, “Không biết, nhưng tôi biết cậu làm gì với cô ấy.”
“Lầm lầm lầm lầm hiểu lầm! Đây là hiểu lầm!” Lão Lục vèo một cái chạy ra phía sau người bạn,
“Là cậu ta, tất là đều là do cậu ta.”
Người bạn kia tiến lên một nước, cười làm lành nói, “Đúng thế, Cốc, chuyện này chỉ là nhầm lẫn.
Thuốc kia là do tôi mang tới, không phải để Kỷ Nhiên ăn. Thực ra tôi . . . “
Cậu ta vừa ý một cô gái lạnh lùng, lâu rồi không có kết quả, không thể làm
gì khác ngoài chuyện dùng thủ đoạn đối phó với cô ấy, kết quả là vừa mới bỏ thuốc, ly nước trái cây không biết bị Lão Lục mang đi từ khi nào . . .
Tên nhóc này giải thích mặt không hề đổi sắc, tim không hề đập nhanh, không hề có suy nghĩ áy náy nào, giống như bỏ thuốc là thủ đoạn
hợp tình hợp pháp trong tình yêu. Thế giới quan này thật thần kỳ, khiến
tôi hoàn toàn không biết gì đã đủ hiểu rồi.
Nhưng cho dù lời cậu
ta nói là sự thật, chuyện này cũng không thể thay đổi được chuyện Lão
Lục nhân cơ hội ăn đậu hũ của tôi. Cậu ta sau đó chắc chắn đoán được tôi trúng thuốc, tuy rằng ngu ngơ nhưng đã tính toán ngư ông đắc lợi.
Vì thế tuy rằng có anh em giải thích, Lão Lục lo lắng cũng không thừa,
tiếp theo để lại câu “Kỷ Nhiên, cậu giữ gìn sức khỏe, sau này tôi lại
đến thăm cậu,” rồi bỏ chạy.
Bọn họ đi rồi, tôi nhìn Tống Nhược
Cốc, nghĩ thầm, có một đám bạn bè hư hỏng như thế, người này vẫn nghiêm
túc như thế, đúng là không hề dễ dàng, thật đáng mừng, thật đáng mừng.
Tống Nhược Cốc ngồi bên giường bệnh, kéo tôi vào lòng nhẹ nhàng vỗ về tóc tôi, giọng nói tràn ngập áy náy, “Kỷ Nhiên, xin lỗi.”
“A, cậu đang nói mặt nào?”
“Tớ . . . không bảo vệ tốt cho cậu.”
Tôi ngẩng đầu, khẽ hôn cằm cậu ấy, “Phòng được quân tử, không phòng được
tiểu nhân, lần này chỉ là ngoài ý muốn, cậu không cần tự trách.Hơn nữa
cậu đối với tớ đủ tốt rồi, tốt đến nỗi ngoài cậu ra giờ ai tớ cũng không vừa mắt .”
Cánh tay cậu ấy siết chặt, “Tớ không cho phép trong mắt cậu có người khác.”
“Biết rồi, biết rồi,” tôi cọ cọ ở cổ cậu ấy, cười nói, “Hơn nữa cậu xem tớ yếu đuối, nhỏ bé sao?
Tớ có thể tự chăm sóc bản thân, lần này không dạy dỗ cậu ta như trước nữa. Cậu có muốn biết tớ làm gì cậu ta không?”
Sau đó tôi liền mang đầu đuôi chi tiết mọi chuyện không sót tí nào kể cho
Tống Nhược Cốc. Cậu ấy nghe xong vừa đau lòng vừa buồn cười, càng không
ngừng hôn tôi, “Kỷ Nhiên, tớ ngày càng thích cậu, phải làm sao bây giờ.”
“Không có chuyện gì, tớ cũng rất thích bản thân mình.”
Tuy rằng Tống Nhược Cốc nói với Lão Lục, “Trước khi tôi đánh cậu, cậu xin
lỗi Kỷ Nhiên trước đi.” nhưng cậu ta không nói Lão Lục xin lỗi tôi xong
sẽ không đánh, cho nên . . . cậu ta đánh cho Lão Lục một trận.
Hơn nữa cậu ấy ra tay độc ác, lúc đó vết thương của Lão Lục còn chưa lành
lại, lại thêm vết thương mới, lần thứ hai vào bệnh viện.
Lúc xuất viện lần hai, chuyện này không biết sao lại truyền tới tai bố Lão Lục,
người này từ trước đến nay vẫn là quân nhân nghiêm khắc, kỷ luật lại là
ông bố không nói nhiều, dùng dây lưng đánh đuổi con trai ra khỏi nhà, vì thế Lão Lục xuất viện chưa đến ba ngày lại vào tiếp.
Trong hai
tháng ngắn ngủi liên tiếp vào viện ba lần, hơn nữa lần nào cũng nặng hơn lần trước, bác sĩ y tá trong bệnh viện nhanh chóng thân thiết với Lão
Lục, mấy vị y tá hay buôn chuyện, hỏi thăm Lão Lục, “Xã hội đen bọn cậu
phụ cấp tay chân có tốt không?” Lão Lục dở khóc dở cười.
Lần sau
tôi thấy Lão Lục, là lúc cậu ta mới xuất hiện sau chấn thương tham gia
một buổi tụ tập, cậu ta và người bạn bỏ thuốc cùng đến, muốn chính thức
xin lỗi tôi và Tống Nhược Cốc. Đương nhiên loại chuyện bắt nạt bạn gái
bạn bè này cũng hơi tế nhị, cho nên trong lòng mọi người tự hiểu.
Lão Lục tuy vết thương đã lành, nhưng rõ ràng gầy đi một vòng, thấy tôi như chuột thấy mèo, tâm tình tôi tốt, nên cũng tha thứ cho cậu ta. Nhưng
Tống Nhược Cốc lại nghiêm túc nói cho cậu ta biết, “Tuy bây giờ tôi còn
coi cậu là bạn bè, nhưng chuyện này không thể cứ thế mà bỏ qua. Tôi cho
cậu ghi sổ, sau này cậu còn có tâm tư nào không nên có, hai ta coi như
không biết nhau.”
Lão Lục cười làm lành đáp lời. Một lát sau, cậu ta kéo Tống Nhược Cốc ra ngoài, vừa nhìn là biết ngay có lời riêng muốn nói.
Trực giác cho tôi biết nội dung trò chuyện của bọn họ có liên quan đến tôi, . . . . cho nên tôi vô sỉ chạy ra nghe lén.
“Cốc, tôi chính thức thông báo với cậu, tôi thực sự thích Kỷ Nhiên, cảm giác
này . . . không giống với các cô gái khác, lần đầu tôi có cảm giác như
thế.”
“Lão Lục.” Âm thanh của Tống Nhược Cốc tràn ngập ý tứ cảnh cáo.
“Cậu chờ một chút, tôi còn chưa nói xong mà . . . Kỷ Nhiên thực sự là một cô gái có sức quyến rũ, người khác thích cô ấy cũng là chuyện bình thường, cậu không cần phải như thế. Cậu hãy nghe tôi nói, thực ra trước kia tôi hoàn toàn không ngờ cậu lại để ý đến cô ấy, nghĩ hai cậu bên nhau rồi
cũng thôi, cho nên mới làm sai một chuyện.”
“Tôi rất nghiêm túc.”
“Bây giờ tôi đã nhận ra. Cậu xem đi, con người tôi rất đào hoa, luôn không
quản được nửa dưới của mình, Kỷ Nhiên và bạn gái trước của tôi khác
nhau, cô ấy . . .quá sạch sẽ, hoàn toàn không phải giả vờ. Nói như thế
nào nhỉ, nói chung, tôi không xứng với cô ấy.”
Trong lòng tôi
nghĩ, cậu ta đương nhiên không xứng với tôi, cậu ta gây tai họa cho
nhiều cô gái như thế, kiếp sau nhất định sẽ đầu thai thành kiếp gián
cái, tôi sẽ giơ dép đập chết nữ hiệp gián, cậu ta làm sao mà xứng đôi
với tôi.
Lão Lục thở dài, “Cho nên nói, chỉ có cậu và cô ấy mới xứng đôi. Hai người ở một chỗ hạnh phúc nhé.”
“Không cần cậu lo lắng, nhất định sẽ hạnh phúc.”
“Yên tâm đi, tôi thật sự sẽ không cướp cô ấy với cậu.”
“Cậu muốn cướp cũng không được,” Tống Nhược Cốc dừng lại một chút, bổ sung thêm một câu, “Không ai có thể cướp cô ấy đi.”
Lão Lục cười nói, “Vậy nếu như cô áy thích người khác thì sao. . . . . Đừng đừng đừng tôi chỉ đùa một chút.”
Tôi không nghe trộm nữa, rón ra rón rén trở lại, thầm nhủ, Tống Nhược Cốc
sao lại không nghĩ đến chuyện này . . . cho nên cậu ấy mới dùng dịu dàng giữ tôi, khiến tôi không rời khỏi cậu ấy.
Lúc party kết thúc,
tôi và Tống Nhược Cốc sóng vai đi trong đêm. Hai người trên đường đều im lặng, Tống Nhược Cốc đột nhiên hỏi, “Đang nghĩ gì thế, vẫn không vui vẻ sao?”
Tôi đứng lại, chắp tay sau hông nhón chân lên, hôn nhẹ trên mặt cậu ấy một cái, “Tống Nhược Cốc.”
“Ừ.”
“Tớ muốn ở cạnh cậu mãi mãi.”
Cậu ấy kéo tôi vào lòng, cười, “Nói thừa.”