Cuối cùng cũng không tìm được túi xách của tôi. Có thể nói rằng, oán niệm của tôi dành cho Tống Nhược Cốc đã đạt tới đỉnh điểm. Vì thế tôi định trao đổi thân thiện với cậu ta, nghiêm túc thảo luận xem liệu có thể tu bổ được thế giới quan đã bị chó gặm của cậu ta hay không.
Tống Nhược Cốc tỏ vẻ không vội, cậu ta móc từ đằng sau ra một cái hộp hình vuông đưa cho tôi. Đó là một cái điện thoại mới.
Điện thoại tôi đã mất tung tích theo cái túi xách. Nhưng bảo tôi tùy tiện lấy một vật quý giá thế thì tôi cảm thấy ngượng ngùng, hơn nữa cầm điện thoại của cậu ta thì tôi còn mắng cậu ta thế nào được...
Vì thế tôi phất phất tay, “Không cần, tôi dùng điện thoại cũ của Sử Lộ là được rồi.” Thực ra nói là điện thoại cũ, nhưng cũng không được tính là lỗi thời, bởi vì tên nhóc Sử Lộ kia đổi mới sản phẩm điện tử như cây nông nghiệp bên bờ sông Trường Giang, một năm ba vụ.
Tống Nhược Cốc híp mắt nhìn tôi, “Tóm lại bạn trai cậu là tôi hay cậu ta.”
“Tôi có thể hiểu là cậu đang ghen không, cậu đừng làm tôi sợ!”
“. . . . “
Sắc mặt Tống Nhược Cốc không được tốt lắm. Ngẫm lại cũng có thể hiểu được. Người này, không tính đến vấn đề đường máu não, chỉ tính nguyên gương mặt cũng đã là tai họa, nụ đào này chưa nở nụ khác đã chồi lên, hiếm khi gặp phải tôi hỏa nhãn kim tinh[1] có thể nhìn thấu bản chất, khiến cậu ta trở về nguyên hình, cậu ta chắc chắn không được tự nhiên. Tôi sờ sờ mũi, nói, “Sử Lộ là bạn thân thiết của tôi, vĩnh viễn là người thân thiết.”
[1] được dùng chỉ mắt Tôn Ngộ Không, người có đôi mắt này có thể nhìn thấu được chân nguyên của đối phương.
Tống Nhược Cốc ra vẻ ngẫm nghĩ.
Lúc này, tôi lại thấy trên weibo có người nói chuyện với tôi. Tôi giữ nút xanh trên PAD[2], kích đến mục inbox, ““Bốn giờ chiều nay tới bến xe phía Tây đón tôi”...Cậu nghĩ cậu là ai!”
[2] Tablet PC (Pad) là một máy tính cá nhân nhỏ, di động,màn hình cảm ứng như các thiết bị đầu vào cơ bản. Nó có một màn hình cảm ứng điện dung màn hình (còn được gọi là công nghệ máy tính bảng) cho phép một người dùng thông qua một bút stylus hoặc bút kỹ thuật số để làm việc thay cho bàn phím truyền thống hoặc chuột. Người dùng có thể xây dựng trong nhận dạng chữ viết tay, trên màn hình bàn phím mềm mại, nhận dạng giọng nói hoặc một bàn phím thực sự (nếu các mô hình trang bị) cho đầu vào văn bản. Máy tính bảng được thực hiện bởi Bill Gates, nên hỗ trợ kiến trúc chip từ Intel, AMD và ARM, từ Tablet PC khái niệm được đề xuất điểm sản phẩm của Microsoft xem, Tablet PC không phải là một flip, không có bàn phím , đủ nhỏ để đưa vào túi xách, nhưng máy tính đầy đủ chức năng. Mã sản phẩm là iPad, Surface)
“Người mãi mãi là bạn thân thiết của cậu.” Tống Nhược Cốc ung dung nói.
Vừa nghĩ tới chuyện lúc tôi cần nhất thì tên nhóc lại đang ở xa hàng nghìn km để chè chén với người khác, tôi tính cho cậu ta một bài học. Tôi đặt một con nhện to ở cửa nhà cậu ta, con nhện này mặc dù là hàng nhái, nhưng vô cùng giống thật, ngay cả lông tơ trên đùi cũng có. Cánh cửa gỗ màu vàng, nên con nhện vô cùng nổi bật, đảm bảo chỉ cần không phải là người mù thì sẽ không bỏ qua.
Làm xong những chuyện này, tôi yên ổn lên xe Tống Nhược Cốc đi tới bến xe phía Tây đón người. Không biết Tống Nhược Cốc kiếm được cái xe taobao[3] này ở đâu. Xe thể thao màu đỏ, mui trần, kiểu dáng đẹp, nóng bỏng như đại mỹ nữ.
[3] Taobao.com là một công ty con chuyên về lĩnh vực bán lẻ của tập đoàn Alibaba Group. Thực tế, Taobao.com là Website bán lẻ có uy tín với lượng thông tin lớn nhất Trung Quốc, đây là nơi không thể thiếu cho bạn khi cần tìm mua bất kỳ sản phẩm nào.
Chiếc xe này khá là rộng rãi. Là tầng lớp nhân dân của giai cấp vô sản, cho nên tôi đương nhiên không thích cái kiểu khoe khoang giàu có này. Vì vậy tôi ôm cánh tay đứng ở trước xe, cố ý hỏi:
“Xe kiểu này nếu trời mưa thì làm thế nào? Mở ô sao?”
“Mở ô? Cậu thật lạc hậu,” Tống Nhược Cốc giúp tôi mở cửa xe, “Trời mưa thì nó sẽ biến thân.”
“. . . . “
Chờ ở bến xe phía Tây không bao lâu thì Sử Lộ đi ra. Mắt tên nhóc này không biết có phải mới được tu luyện trong lò luyện đan của Thái thượng lão quân hay không, mới từ xa đã thấy chúng tôi, đã kéo hành lý đi tới. Tội nghiệp cho hai cái bánh xe của cái valy, gần như đã trở thành Phong Hỏa Luân[4].
[4] Thái Thượng Lão Quân (太上老君) là tôn hiệu một vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo Trung Quốc, là một trong Tam Thanh. Thông thường Thái Thượng Lão Quân được đồng nhất với Lão Tử, tuy nhiên trong Đạo giáo thì Lão Tử chỉ là một hoá thân giáng trần của Thái Thượng Lão Quân. Phong Hỏa Luân là bánh xe Na Tra cưỡi.
Sử Lộ lập tức ôm lấy tôi, “Kỷ Nhiên, nhớ anh không?”
Tống Nhược Cốc ra sức đẩy hai chúng tôi ra, chen vào giữa.
Sử Lộ bất mãn xoa xoa cánh tay, nhìn cậu ta, “Cậu là?”
Tôi đoán rằng không cần tôi giới thiệu, hai người này chắc đã biết nhau rồi, Sử Lộ hỏi như thế, cũng chính là bày tỏ một chút bất mãn.
Tống Nhược Cốc thành thật trả lời, “Tôi là bạn trai Kỷ Nhiên.”
“Ừ, là tạm thời đúng không?” lời nói ác độc của Sử Lộ như được tăng thêm buff[5].
[5] thường dùng để chỉ một vai trò đặc biệt có thể nâng cao khả năng của mình để tăng ma thuật.
“Tôi biết cậu, là chị em tốt của Kỷ Nhiên.”
“. . . “Ánh mắt Sử Lộ nhìn tôi u oán ngay lập tức.
Lúc trở về, tôi dùng tất cả kỹ năng của bản thân để làm bầu không khí sinh động. Đương nhiên, Sử Lộ người này không tim không phổi, tùy tiện cậu ta vài câu là có thể khiến cậu ta thao thao bất tuyệt*nói tiếp, trong lúc nghe cậu ta kể với tôi chuyện đặc sắc giữa cậu ta và bạn trên mạng tối thứ bảy, thì chúng tôi đã đến dưới tầng nhà trọ của cậu ta.
Thời khắc chứng kiến kỳ tích đến rồi.
Tôi gấp gáp kéo cậu ta lên tầng.
“A, a, a a!!!!!!!!!!!!!!”
Tiếng gào khóc của Sử Lộ vang xa và lảnh lót, thực sự khiến người ta kích động muốn báo cảnh sát. Cậu ta còn trong một giây tôi chưa kịp phản ứng đã lắc một cái lao vào lòng tôi, hai tay vòng qua cổ tôi, thân thể dí sát vào người tôi, hai chân vòng quanh hông tôi.
Tôi…
Tôi bị động tác lưu loát không biết xấu hổ của cậu ta dẫn dắt, theo phản xạ có điều kiện ôm lấy cậu ta.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi ôm kiểu công chúa.
Cho nên mới nói, trong phim thần tượng, kiểu ôm lãng mạn nhiều nhất là được ôm như công chúa, chỉ có tôi là được tính đúng là ôm, công chúa!
Ha ha, ha ha, ha ha
Tống Nhược Cốc đứng đằng sau chúng tôi vẫn luôn duy trì vẻ mặt tê liệt cao quý, bây giờ mặt cậu ta cũng không tê liệt được nữa.
Cậu ta nhìn chúng tôi bất lực.
Tôi quay lưng về phía cửa, cười với Tống Nhược Cốc: “Chụp kiểu ảnh đi.” Thời khắc lịch sử như vậy nhất định phải giữ lại.
Vì thế màn này được Tống Nhược Cốc chụp lại. Người đàn ông gương mặt tái xanh được người phụ nữ nở nụ cười quỷ dị ôm ngang, phía sau cánh cửa là một con nhện đen khổng lồ, vẻ mặt này, không khí này, hoàn toàn có thể coi thành poster tuyên truyền của tổ chức tà giáo.
Trò đùa này dẫn đến hậu quả là Sử Lộ từ chối làm cơm cho chúng tôi, lý do là cậu ta sợ đến nỗi chân mềm nhũn, đứng cũng không vững.
Tôi chỉ có thể lục túi du lịch của cậu ta, bên trong có không ít đồ ăn.
Sử Lộ bi thương nhìn tôi và Tống Nhược Cốc ăn uống, cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Cẩu, nam, nữ!”
Tống Nhược Cốc lại cười. Cậu ta chỉ chỉ Sử Lộ, rồi chỉ chính mình, cuối cùng chỉ tôi, “Ừ, không sai, rất chính xác.”
Sử Lộ: “...”
Sử Lộ bị dọa không nhẹ.
Cậu ta lấy lý do thấy ác mộng, ép buộc tôi mỗi ngày buổi tối trước khi ngủ phải đọc cho cậu ta, y như tôi là mẹ đẻ của cậu ta.
Tôi biết đây là do cậu ta muốn chỉnh tôi, nhưng tôi đã khiến cậu ta thành như thế, trong lòng cũng có chút cảm giác tội lỗi, hơn nữa tôi còn là người lương thiện, dĩ nhiên quan trọng hơn là tôi còn muốn lấy từ chỗ cậu ta một cái điện thoại cũ.
Vì thế tôi vui vẻ đồng ý với yêu cầu ngây thơ của cậu ta, đang cầm quyển “Đi tìm thời gian đã mất[1]” đọc cho cậu ta nghe. Bạn có thể nói, quyển sách này rất có khả năng thôi miên. Không biết Sử Lộ cảm thấy thế nào, chứ bản thân tôi mỗi ngày trở về phòng, đặt lưng xuống giường là ngủ như chết.
[1] Đi tìm thời gian đã mất là bộ tiểu thuyết gồm 7 tập của nhà văn Pháp Marcel Proust, được viết từ 1908 1909 đến 1922 và xuất bản từ 1913 đến 1927, trong đó 3 tập cuối chỉ được xuất bản sau khi tác giả qua đời.
Tống Nhược Cốc cũng không biết uống nhầm thuốc gì, ngày nào cũng kiên trì đúng giờ tới đón tôi. Có một lần tôi không chống cự được sức hấp dẫn, vừa đọc được một chút đã ghé vào giường Sử Lộ ngủ, Tống Nhược Cốc gọi điện nhưng không đánh thức được tôi, kết quả tên nhóc đó lại xông hẳn vào nhà cõng tôi ra ngoài.
Tôi nằm sấp trên lưng cậu ta, có chút mơ mơ màng màng, “Làm sao thế?”
Âm thanh của Tống Nhược Cốc lộ ra vẻ bất mãn, “Cậu là một cô gái, có hiểu thế nào là tự bảo vệ bản thân không?”
“Tống Nhược Cốc , sao mà cậu càng ngày càng giống bạn trai tôi thế.”
“Đúng thế.”
“Diễn xuất thật tốt.”
“Tôi chuyên nghiệp.” Tống Nhược Cốc buồn bực đáp.
Tôi đặt cằm ở cổ cậu ta, cọ cọ lung tung, chỉ cảm thấy khuôn mặt bên cạnh ửng đỏ một mảng.
Sử Lộ giày vò tôi một tuần mới ngừng. Sau đó tôi cưỡng chế tịch thu quyển “Đi tìm thời gian đã mất”, mỗi ngày lên giường, đọc đôi ba trang, chất lượng giấc ngủ vô cùng đáng ca ngợi đấy.
tôi là đường phân cách được ngủ thật tốt của editorBây
Giờ thời tiết khá là ôn hòa, đại học T tổ chức trận đấu bóng rổ rất được quan tâm.
Vì không để các nữ sinh chỉ có thể đứng bên ngoài sân hò hét chói tai, cũng có thể tự thể nghiệm tham gia vào cuộc tranh tài, trận bóng rổ thiết kế thành kiểu “3+2”, tức là mỗi đội gồm 3 nam sinh và 2 nữ sinh, nam nữ cùng phối hợp thi đấu.
Nữ sinh chơi bóng rổ đã ít, biết chơi lại càng hiếm, vì thế nữ sinh lên sàn chủ yếu đóng vai “Đồng bọn giống như heo”. Thế nên trận bóng rổ cũng hoàn toàn tuân thủ tiêu chí “Vui vẻ là chính, thi đấu là phụ”.
Mỗi khoa có một đội, chia ra các bảng đấu và đấu loại, sau đó đấu cặp, đội nào vô địch sẽ giành được giải thưởng lớn. Tôi thể dục cũng không tệ lắm, bóng rổ cũng coi như là biết đánh, dĩ nhiên bị chọn vào đội. Trong các tình huống kiểu này, không dễ có thể tìm được một cô gái tham gia, không phải là vấn đề kỹ thuật, mà mấu chốt là do các cô gái đều ngượng ngùng, không ai chủ động xung phong.
Tuy nhiên khoa của bọn Tống Nhược Cốc thì ngược lại, vừa nghe nói tên nhóc này trong đội, các cô gái trong khoa như được tiếp máu, hăng hái ghi danh. Vì vậy mà cạnh tranh vô cùng khốc liệt, cuối cùng vẫn phải tổ chức một buổi ném bóng quy mô nhỏ mới quyết định danh sách thi đấu, quả thực đáng sợ
Nếu trên thế giới này còn có một loại bệnh nan y không chữa được bằng thuốc, đó chính là mê sắc.
Vì chuyện... này, tôi cười nhạo Tống Nhược Cốc nửa ngày, nhưng tôi không nói đến chuyện ngày hôm sau tôi gặp cậu ta ở trận tranh tài thì sẽ không nhường nhịn.
Hôm nay trời trong nắng ấm, bốn rưỡi chiều, cuộc tranh tài giữa khoa số học và khoa sinh học sắp bắt đầu.
Tôi chạy hai vòng bãi tập, thả lỏng tâm tình và vận động làm nóng người, hoàn toàn không biết rằng hôm nay sẽ là ngày đánh dấu kỷ niệm của mình.
Tống Nhược Cốc toàn thân màu trắng, đang đứng nói chuyện với mọi người.
Cậu ta cao ráo trắng trẻo, nhàn nhã dựa vào cột bóng rổ, trọng tâm thân thể đặt vào một chân, một chân khác hơi gập lại, ánh chiều tà phủ lên gương mặt tuấn tú đó, lười biếng mà tao nhã, như chú mèo ngủ trưa trên ban công ngày mùa thu.
Nữ sinh xung quanh đang lén nhìn cậu ta, trong không trung những trái bóng bay hồng hồng đang bay lưng lửng, cảm giác như sắp đổ bộ xuống đất.
Nói chung, hình ảnh đó muốn đẹp bao nhiêu có bấy nhiêu, nhìn thế nào cũng rất thuận mắt, không hề nhìn ra tên nhóc kia là tên biến thái.
Tôi chạy bộ xong, đứng ở bên ngoài sân vận động, lúc này Tống Nhược Cốc quay sang nhìn tôi, nụ cười ấm áp, “Kỷ Nhiên.”
Bởi vì sắp đến giờ cầu thủ vào sân, để nâng cao sĩ khí, tôi dữ tợn hướng về phía cậu ta làm một cử chỉ xấu.
Xung quanh trong nháy mắt im lặng.
Tống Nhược Cốc : “...”
Ách, có phải tôi đã quên mất chuyện gì không?
Tống Nhược Cốc ôm tay đi tới chỗ tôi, vẻ mặt không tốt nhìn tôi, “Cậu có phải đã quên tôi là gì là cậu.”
Phe địch. Tôi vĩnh viễn không quên.
Mặt cậu ta co giật, vừa nhìn đã biết là đang nghiến răng. Tôi lấy một quả bóng rổ trong tay xoay xoay, mặt không đổi sắc, “Chờ tôi giết cậu không còn một mảnh giáp.”
Tôi nói những lời này để tạo hiệu quả giương cung bạt kiếm, trái lại cậu ta lại cười, cậu ta xoa lung tung trên đầu tôi, “Được, tôi chờ.”