CHƯƠNG 17
Kỳ hạn bảy ngày Ta cho Thạc Vương gia, đảo mắt liền tới ngày thứ bảy.
Nhìn ra được, kỳ hạn một ngày một ngày tiếp cận, Thạc Vương gia bị tử vong sợ hãi quấn quanh sắp điên cuồng. Hắn không thể biết trước chính mình sẽ có kết cục như thế nào, liền càng khiến hẳn giày vò lấy Phú Sát Hạo Trinh, Bạch Ngâm Sương cùng phúc tấn Tuyết Nhu của hắn. Tựa hồ chỉ có nhìn người trước mắt thống khổ cùng đùa bỡn tính mạng của bọn họ, hắn có thể thoáng hoà dịu chính mình nội tâm nôn nóng cùng tuyệt vọng.
Ba người kia bị giày vò đến hấp hối, lại bị hạ lệnh dùng trong phủ lâu dài trân quý ngàn năm lão sâm treo tánh mạng, chỉ chừa một hơi đến cảm thụ đau đớn cùng ma ngứa cơ hồ có thể đem cốt nhục nghiền thành bột mịn này, ngay cả kết thúc chính mình đều thành tham vọng quá đáng.
Thuốc bột mà Ngũ Ngôn dùng ở trên người hắn là gia tốc miệng vết thương thối rữa cùng gân cốt giòn hóa gảy. Kia Phú Sát Hạo Trinh hiện giờ tê liệt trên mặt đất, tứ chi cùng vết thương trên người sâu thối rữa, tản ra từng trận mùi thối. Mà các loại con kiến thì tại miệng vết thương của hắn cắn xé, để cho hắn cả ngày lẫn đêm bị cái đau thấu xương.
Bạch Ngâm Sương cùng Tuyết Nhu cũng không tốt hơn chỗ nào. Tóc dài cùng với bùn cát, vết máu cùng mồ hôi, nước mắt dính cùng một chỗ, toàn thân xanh tím cùng vết máu khô nâu, sắc mặt thanh hoàng phảng như quỷ mị. Theo phúc tấn kia đứt quãng điên ngôn điên ngữ, Bạch Ngâm Sương biết được chân tướng, liền hoàn toàn hận Tuyết Nhu nhiều năm vứt bỏ nàng. Mà nàng đối Phú Sát Hạo Trinh hận ý, nhưng lại còn hơn cả người bên ngoài.
Vốn tưởng rằng là hoàng tôn hậu duệ quý tộc mà uốn mình theo người, trăm phương ngàn kế chế tạo cơ hội ủy thân cho hắn, thậm chí mất đi một bàn tay, làm như vậy bất quá là gả vào hiển quý vượt qua cuộc sống phú quý. Kết quả là, Phú Sát Hạo Trinh cũng tên dân nghèo đê tiện chiếm vị trí của nàng hơn mười năm, mà nàng, đi theo Bạch Thắng Linh qua rất nhiều năm trôi giạt bán rẻ tiếng cười, vì trèo lên cao mà ngay cả trong sạch cũng có thể không cần, vắt óc tìm kế, lại biết mình mới là đứng đắn cao quý Cách Cách của Thạc Vương Phủ.
Nếu không có hắn, nàng như thế nào sẽ phải chịu như thế này!
Chính là Bạch Ngâm Sương đã muốn vô lực đi trả thù bất luận kẻ nào. Toàn thân trải rộng chằng chịt miệng vết thương giống như vẩy cá khiến nàng có một cảm giác như làn da bị toàn bộ lột bỏ, cho dù là một tia gió nhẹ phật qua miệng vết thương cũng giống như lưỡi dao lạnh lẽo đang cắt vào da. Nàng ngay cả nhúc nhích đều không dám, chỉ có thể trừng mắt nóc nhà thấp bé mà tản ra mùi nấm mốc kia, ở trong lòng đem Phú Sát Hạo Trinh cùng Tuyết Nhu tra tấn một lần lại một lần.
Còn phúc tấn Tuyết Nhu kia, cũng khi thì thanh tỉnh khi thì cử chỉ điên rồ. Thanh tỉnh thì nàng liền khàn giọng chửi ầm lên, mắng Thạc Vương gia tâm ngoan thủ lạt, mắng Phú Sát Hạo Trinh vụng về vô dụng, mắng Bạch Ngâm Sương hủy hết thảy của nàng, hận không thể nhào đi lên lột da xé xác. Hồ đồ thì lại như là không hề trí nhớ, giễu cợt Phú Sát Hạo Trinh như một đoàn thịt nhão bốc mùi hôi, trào phúng Bạch Ngâm Sương quần áo bại lộ vô liêm sỉ, khi thì gân cổ họng kêu la khóc lóc om sòm, kiệt kiệt cười quái dị hoặc là anh anh thở dài, thẳng đem Phú Sát Hạo Trinh cùng Bạch Ngâm Sương giày vò đến liền một giây thanh tịnh cũng không có.
Dù gì cũng bất quá là một chút giãy dụa trước lúc chết thôi.
Mạng của các nàng, cũng chính là ở hôm nay.
Ta hơi hơi gợi lên khóe môi, “Thủ hạ của Đa Long chính là ý đồ lẫn vào vương phủ?”
Ám vệ hơi thấp đầu, trầm giọng nói, “Những thám tử kia chính là ở vương phủ chung quanh xem xét mấy ngày, cố gắng theo trong dân cư tìm hiểu đến tin tức. Chính là, đã nhiều ngày Thạc Vương gia quản được cực nghiêm, vẫn chưa có một hạ nhân ra vào. Hôm nay rạng sáng, có trinh thám trèo tường tiến vào, giúp Hạo Tường cấp Đa Long truyền tin tức, những thám tử kia liền toàn bộ triệt trở về.”
“Nga?” Ta hơi hơi chọn mi, “Tin tức là?”
“Vô sự, trong phủ bí mật, cần phải cẩn thận.”
Này Hạo Tường, cũng là người thông minh. Xưa nay điệu thấp, nhưng cũng hiểu được chuyện gì nên biết, chuyện gì không nên biết. Hiện giờ không khí trong phủ, hắn nên rõ ràng không phải chuyện tốt. Cự tuyệt Đa Long hảo ý, là không muốn kéo hắn xuống nước thôi.
Ta thản nhiên câu thần nói, “Không ngại, mặc bọn chúng đi.” Dừng một chút, rồi hướng Ngũ Ngôn đang đứng phía sau nói, “Nhường Thạc Vương gia tiến vào thôi.”
Bất quá một lát, kia Thạc Vương gia liền quỳ gối trước bàn.
Ta nhìn thoáng qua thân hình gầy yếu gay gắt kia, thản nhiên nói, “Đều xử lý sạch sẽ?”
Trong mắt của hắn quang mang đã hoàn toàn ảm đạm, chỉ có chết lặng kéo theo khóe môi, nói, “Tội thần tra tấn bọn hắn suốt bảy ngày, rốt cục thì đưa bọn hắn đã đi…”
Ta cầm lấy chén trà nhẹ nhấp một ngụm, không chút để ý vuốt vuốt trong tay ban chỉ, “Thi thể ba người kia, ta sẽ phái người xử lý. Hiện giờ việc này vẫn chưa truyền ra ngoài, Trẫm liền cho ngươi chút mặt mũi, như trước lưu trữ ngươi kia vương phủ thể diện. Chính là…” Ta hơi dừng một chút, nhìn thấy hắn sắc mặt dần dần trở nên sợ hãi, thản nhiên nói, “Còn việc xử trí ngươi, ngươi ngày mai liền biết.”
Môi hắn hơi hơi giật giật, cuối cùng trầm mặc dập đầu, lảo đảo xuất cửa cung.
Ngày đó ban đêm, Ngũ Ngôn liền lặng lẽ lén vào vương phủ, đem ba người kia thi thể nghiên cứu một lần. Thuận tiện, cũng đuổi những hạ nhân không biết chuyện, thị vệ cùng phó phụ hộ viện biết chuyện thì đều giải quyết sạch sẽ.
Đêm khuya, Thạc Vương Phủ hậu viện dấy lên đại hỏa, cháy ước chừng hơn nửa đêm, trừ bỏ trốn tới mấy hạ nhân, cả tòa phủ đệ, Thạc Vương gia cùng phúc tấn Thế Tử của hắn, tính cả mấy chục người nha hoàn gia đinh, toàn bộ táng thân biển lửa.
Đã lâu không đi hiểu trong kinh thành là lật lên như thế nào sóng gió, dân chúng trong miệng lại nhiều hơn nhiều ít đề tài câu chuyện. Tại một sân ở sâu trong ngõ nhỏ hẻo lánh, lặng lẽ đưa đến một nhà ba người, đó là Thạc Vương gia, Phiên Phiên cùng Hạo Tường.
Ba người đổi tính danh, điệu thấp mà im lặng sinh hoạt. Kia Thạc Vương gia thân thể một ngày ngày tàn lụi, suốt ngày chính là nằm trên giường dưỡng bệnh, không còn bộ dạng uy phong như dĩ vãng. Còn Phiên Phiên cùng Hạo Tường, cũng cực nhanh tiếp nhận sự thật, cũng không đi rình nội bộ che dấu nguyên nhân, chính là trải qua cuộc sống của mình, đối Thạc Vương gia vừa không thân thiện cũng không không thân, chỉ mỗi ngày phụng dưỡng thuốc thang, làm chuyện nên làm thôi.
Cuộc sống của bọn hắn cũng không khó qua, còn hơn ở vương phủ phụ thuộc ngày, cũng là tự do rất nhiều. Chạy, bọn hắn cũng mang đi cũng đủ tài vật đến cam đoan cuộc sống giàu có, huống chi, có Đa Long âm thầm trợ giúp bọn hắn, Hạo Tường hòa Phiên Phiên còn hơn phía trước đều thoải mái rất nhiều.
Trong viện chậm rãi mua thêm mấy nha hoàn, hạ nhân cùng quản giatrung thành tin cậy, nhìn thấy tuy rằng chính là tiểu gia nhà nghèo cuộc sống, cũng cực kỳ bình thản yên tĩnh.
Nửa năm sau Hạo Tường tòng quân ra chiến trường lịch lãm, chậm rãi tích góp từng tí một công tích quan tới tướng quân, liền lại là chuyện rất lâu về sau.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:mai hoa lạc cuối cùng kết thúc… Giữ lại chết ta.
Về có thân hỏi tướng mạo của Hoàng Đế, trải qua thời gian dài dựa vào coi thường bản tôn đến tự ta tỏ vẻ thực quýnh thực vô lực. Ngô, không để ý thì đi bách độ tìm phim Càn Long Đại Đế đi, cái kia so với Trương đại thúc (Trương Thiết Lâm Càn Long trong HCCC) có thể nhận hơn.
Về có thân nói Tử Vi đều như vậy còn có thể làm cái gì, của ta lý giải là nàng hiện tại ngược lại mới xem như chân chính thấy rõ cuộc sống. Lấy trước kia lòng tràn đầy tình tình ái ái, động bất động đa sầu đa cảm ăn tiểu dấm chua rớt nước mắt Tử Vi hoa mới xem như cái bi kịch, cũng không tính là chân chính sống trong hiện thực. Hơn nữa tối hôm qua tả Tử Vi hiện giờ bộ dạng sau, ta bây giờ đối với cô nương này thật là tốt cảm độ thẳng tắp bay lên, thật muốn lấy cô nương này làm nhân vật chính a ()